Du lịch Miền Trung 2012

NHẠC SĨ VĂN CAO.

Tôi biết tên và các tác phẩm nhạc của Văn Cao từ thưở ấu thơ, vì ông là hướng đạo sinh, nghĩa là tổ chức mà ông ngoại tôi là huynh trưởng Hổ Sứt.

Ông ngoại tôi rất quí nhạc sĩ Văn Cao cũng như một số nhạc sĩ thời ấy là Lưu Hữu Phước, Hoàng Quí, Nguyễn Đình Thi... 

Ngày ấy chúng tôi là những đứa trẻ lên 6, lên 7 tuổi, nhưng cũng đã biết yêu thích các bài hát cách mạng và hay cả ngày hát bi bô các bài hát này. Nhất là trời rét, trong rừng Việt Bắc đốt lửa sưởi, thế nào gia đình tôi cũng lần lượt hát các bài hát của các nhạc sĩ này. Khi hát xong còn sớm, ông tôi lại dạy các bài hát mới chúng tôi chưa biết trong thời kỳ gần nhất.

Hôm nay nhân ngày kỷ niệm sinh nhật của nhạc sĩ Văn Cao, tôi nhớ lại một vài kỷ niệm với nhạc sĩ. Tôi chỉ được gặp nhạc sĩ Văn Cao mấy lần. Tuy vậy tôi tranh thủ những thời gian gần ông để hỏi những gì mình muốn biết. 

Tuy nhạc sĩ Văn Cao nhiều tuổi, nhưng tôi vẫn gọi là Anh, vì đây là nguyên tắc xưng hô của hướng đạo, mặc dù là vợ ông có vẻ không đồng tình. Còn ông cũng thích nói chuyện với tôi và thích tôi gọi như vậy, vì tôi là cháu ngoại huynh trưởng Hổ Sứt của ông, nhưng tôi còn cảm thấy ông thích nói chuyện với tôi, vì tôi hay hỏi ông về những gì tôi thích một cách tự nhiên, không sợ gì, không do dự, kể cả một số việc mà nhiều người né tránh... Còn tôi, những gì mọi người né tránh thì tôi lại hay hỏi ông.

Ngoài bài hát Tiến quân ca mà ai cũng biết thì tôi rất thích 3 bài hát cách mạng khác của ông là ; Chiến sĩ VN, Thủy quân VN và Không quân VN. Mọi người rất biết và khâm phục ông với một tác phẩm nổi tiếng, vì lúc đó ông còn rất trẻ, nhạc viện thì lấy bài hát đó để dạy cho sinh viên của nhạc viện - đó là bài Trường ca Sông Lô.

- Anh ơi, em tò mò, nhưng anh thích thì trả lời mà không thì thôi, anh đừng giận em nhé.

- Thì cứ hỏi, anh không giận. Điều gì trả lời được anh sẵn sàng, hỏi đi.

- Vậy em bắt đầu hỏi nhé. Ngoài các bài mà em cũng như mọi người đều thích như: Buồn tàn thu, Thiên thai, Gò Đống Đa, Suối mơ, Trương Chi,... Thì em còn rất thích các bài : Chiến sĩ VN, Thủy quân VN và Không quân VN, còn nữa - Là người HN em cũng rất thích bài hát Thăng long thành hành khúc, bài này không những hay mà còn có những câu gọi,  thúc giục: "Ôi Thăng Long, ôi Thăng Long, ôi Thăng Long ngày nay...., Ôi TL, Ôi TL ngày mai... " Sao mà hay thế !

Tôi vừa hỏi, vừa hát, vừa tỏ ra rất khí thế, hào hùng múa tay...giậm chân, hát hết cả đoạn mình thích.

- Em cũng biết nhiều đấy. Mỗi bài hát đều mang tính chất riêng của từng thời kỳ...Con người của thời ấy hát cũng khác bây giờ...Em cũng thế.

- Vâng. Em cũng nghĩ thế, nhưng em nghĩ thời kỳ, con người thời nào thì hát bài thời ấy mới hay, mới đúng tâm trạng.

- Đúng thế. Cho nên bây giờ ít người hát đúng với tâm trạng và giọng điệu của thời kỳ đó.

- Vâng. Như bài Suối mơ của anh, hôm vừa rồi em nghe 1 cô hát giọng ồ, ồ - Suối mờ... Vậy thì còn đâu là Suối mơ của Văn Cao nữa... Em nghe mà thấy như đấm vào tai. Suối mơ là phải hát giọng trong veo, suối mơ ở Việt Bắc ta nước trong vắt, chảy thánh thót, đi trong rừng nghe mới thích làm sao.  - Tôi vội cướp lời nhạc sĩ. Ông nói tiếp :

- Ca sĩ ngày nay mình chi tiền cho nó hát, nó ăn chơi, tiêu hết tiền rồi vớ mấy đứa hát rẻ tiền hát cho có bài. Anh cũng chán, nhưng cũng phải kệ thôi. Bây giờ họ muốn làm gì với các bài hát của mình thì làm, mình chịu rồi. Như bài trường ca Sông Lô, khi sáng tác mình có mỗi cái ghitar nên nguyên bản là thế. Bây giờ họ thêm piano... đệm nọ, đệm kia, nói là thành bài giảng trong nhạc viện, mình cũng chả biết nói sao, đành chịu...

- Những điều lớn em không biết. Bây giờ em chỉ muốn tranh thủ gặp anh hỏi những gì em muốn biết.  Nhưng nếu hỏi nhiều sợ anh mệt, anh phải nghỉ thôi.

Đang nói chuyện bỗng tôi thấy 2 tay nhạc sĩ run run, dáng vẻ mệt mỏi. Ông cầm cái chai trắng và rót vào cái ly của LX lúc đó độ khoảng 30 ml, ông uống. Sau khi uống ông có vẻ đỡ hơn. Tôi biết ông nghiện rượu nên thế. Tôi nhăn mặt tỏ ra buồn. Ông vội nói:

- Em hỏi đi, anh không sao. Anh trả lời được.

- Vâng, em đành hỏi vắn tắt vậy: "... Ngựa phi nơi xa kia nghe súng vang bên trời điệu kèn rộn ràng (Chiến sĩ VN)... Xa khơi sóng vang dạt dào....Tầu nhấp nhô... Ngày về Tổ Quốc ghi công (Thủy quân VN)...Đi không ai tìm xác rơi...Không quân VN vút trên ngàn mây gió (Không quân VN)... Trời, sao anh nhìn xa, trông rộng  và mơ mộng đến thế. Em rất thích mơ mộng xa xôi của anh. Nhất là lúc ấy thì làm gì có ngựa mà ngựa phi nơi xa kia... Làm gì có tầu thủy thì lấy đâu ra thủy quân mà trông thấy - Xa khơi sóng vang dạt dào.. tầu nhấp nhô...Tầu bay của Pháp thì người ta gọi là tầu bay bà già, Việt Nam mình mơ cũng chẳng biết TẦU BAY là gì, nếu máy bay của Pháp không bay qua vùng ấy. Vậy mà anh thì Không quân VN vút trên ngàn mây gió... Ù u ù ú.. Không quân VN vút trên ngàn mây gió... Đi không ai tìm xác rơi... Hỏi đến đâu tôi hát đến đó chứ không đọc từng câu...

- Nhạc sĩ không những phải nhìn xa, trông rộng mà còn như em nói phải  MƠ MỘNG nữa. Không mơ mộng sao có thể là nhạc sĩ được. Hơn nữa không mơ mộng không thể có bài hát hay. Em hát các bài của anh hay đấy, khí thế lắm...

- Em cũng nghĩ thế nên mới hỏi anh. Vì các bài hát bây giờ em không thể nghe chứ đừng nói thích hay hát, hơn nữa không thể nuốt trôi được... Nhiều bài em thấy có vài câu, hát vớ vẩn như đấm vào tai người nghe...Nhưng thôi kệ họ, em chỉ muốn anh cho em biết xuất sứ của một số bài SỐNG ĐỜI của anh, còn nói hết các bài của anh chắc không thể.

- ... Ngựa phi nơi xa... là anh nhìn thấy bộ binh các nước như thế , nên nghĩ VN tương lai cũng thế. Sau chiến thắng sông Lô anh được họ đưa đi thăm sông Lô rồi nghĩ cảnh VN chắc chắn sau này cũng có tầu thủy và thủy quân không kém gì quân Pháp đem tầu thủy hoành hành trên sông Lô mà bị ta đánh chìm. Còn bài Không quân VN là bộ đội mình bắn rơi chiếc đacôta của Pháp, họ đưa anh đi xem, mình nghĩ ngay đến VN sau này chắc chắn sẽ có máy bay và không quân chẳng kém gì không quân LX... Còn bài Thăng Long thành hành khúc thì ngày nay kiên quyết chống xâm lăng, thề chiến đấu đến cùng, mà chiến đấu ắt chiến thắng, mà chiến thắng thì nhất năm châu toàn quốc sống kiêu hùng chứ, có phải không em?

-  Vâng. Anh mệt rồi, anh nghỉ đi. em về lần sau lại đến HẦU  chuyện anh.

- Chưa, còn bài Bến Xuân em hỏi, anh chưa trả lời.

- Em biết, nhưng để lần khác. Em về đây. Anh mệt lắm rồi, anh phải nghỉ thôi.

- Lần khác, nói chuyện khác. Lần này em đã hỏi anh trả lời hết rồi về cũng được. Anh không sao mà. Anh rất vui được trả lời em.

- Vâng, anh đã nói thế thì anh trả lời nốt sự tò mò của đứa em bất trị này.

- Không bất trị đâu, hay đấy. Ít khi thấy con gái mà em nói là TÒ MÒ , mà lại hỏi anh như vậy. Họ toàn hỏi những chuyện đâu đâu. Bài Bến Xuân là bài hát  trước bài  Đàn Chim Việt, Anh viết xong tặng ngay cho Phạm Duy. Rồi Phạm Duy dinh tê, anh đổi thành bài hát Đàn Chim Việt. Cũng hay thật là cô ấy chỉ đến thăm anh có 1 lần mà anh lại làm ra một bài hát.

- Anh đúng là người mơ mông mà lần đầu tiên em được gặp. Em cám ơn anh nhiều lắm. Em xin phép anh em về đây.

- Em về nhé. Cho anh hỏi thăm Huynh trưởng Hổ Sứt và nói hộ anh là: "Tráng sinh Văn Cao luôn luôn nhớ tới huynh trưởng Hổ Sứt".

- Vâng, nhất định em sẽ chuyển lời thật trung thành cả câu nói và từng chữ của anh. Mà sao lại là tráng sinh ạ. Em không hiểu 2 từ này.

- Tráng sinh là thành viên hướng đạo . Không là hướng đạo sinh thì không thể gọi là TRÁNG SINH.

- Em chào anh, em về. Em rất, rất và rất cám ơn anh về cuộc nói chuyện hôm nay của anh.Thật bổ ích và thú vị. Em tò mò quá, anh nhỉ.

- Anh rất vui vì hôm nay  nói chuyện với cô em TÒ MÒ. Thoải mái lắm.

Chuyện kể dài quá, hết rồi. Ai quan tâm đến nhạc sĩ Văn Cao ở đời thường, xin mời đọc. Tôi thì chỉ biết viết chuyện đời thường chứ còn chuyện chính CHỊ thì MÙ CHỮ, không biết gì hết, tôi không biết và không bao giờ làm chính CHỊ, làm chính CHỊ mệt mỏi lắm, mong quí vị thông cảm chuyện linh tinh đời thường của tôi. Tán phét thật trung thành với việc thật xẩy ra trong cuộc đời của tôi cho đỡ buồn và rèn luyên óc, trí nhớ, tay, mắt í mà. Kể lung tung một tí, nhưng trung thành, không bịa đặt. Văn Việt tôi không được học, dù chỉ là 1 giờ trong trường VN nên nó mới lủng củng thế.

  Xin cám ơn tất cả những ai đã bỏ chút ít thời gian quí báu của mình để đọc bài này.

Xin kính chào quí vị.



NHỮNG NGƯỜI SỐNG QUANH TÔI.

Cả cuộc đời tôi gắn liền với tập thể, chắc Trên đã định thế rồi. Tôi không bao giờ được ở nhà riêng, mà theo các CỤ nói là: "Sống mỗi người một nhà, chết mỗi người một mồ". Vậy là lúc sống đã không có một nhà, còn chết thì sao? Chắc cũng không được một mồ rồi...

Từ năm 1960 tôi bắt đầu sống nhờ nhà tập thể. Khi còn làm việc tại Ủy ban Khoa học nhà nước tôi đã ở tầng trên cùng của nhà 39 Trần Hưng Đạo, người con gái đầu tiên vào ở nơi đây. Rồi sau đó cứ tiếp cuộc đời cho đến nay là nhà tập thể, căn hộ nhà tầng cho đến giờ phút này.

Ở tập thể cũng nhiều điều bực mình, nhưng cũng nhiều điều hay. Nhà quê xưa có câu:"Bán họ hàng xa, mua láng giềng gần". Nơi thành thị hiện nay còn vương vấn lại một chút của câu này.

Láng giềng gần thì nhiều người dùng cái mồm của mình để  CHỬI, dùng cái tai của mình để nghe ngóng mọi chuyện thượng vàng, hạ cám của các gia đình sống cạnh ta. Tất nhiên CHỬI và ĐƯA CHUYỆN, THÊU DỆT chuyện của hàng xóm là không biết đâu mà kể. Chuyện tốt ít ai quan tâm, nhưng chuyện xấu lòi ra, đến tai người ngoài thì dù chỉ bằng con kiến cũng biến thành con voi. Thật ra mà nói chuyện tập thể có kể cả đời không hết.

Nhiều người sợ phải nghe CHỬI lắm, trong đó ông ngoại tôi là người TỐI KỴ phải nghe chửi. Còn tôi thì khác, họ chửi thì mồm họ gần tai, họ tự nghe lấy, còn mình cứ BƠ đi là xong. Chính vì thế mà nhiều người tức tôi lắm. Họ nói sai - tôi kệ, họ chửi oan - tôi coi như ĐIẾC. Nhiều người hỏi tôi có ở nhà không, có nghe họ chửi không, có ...  tôi đều trả lời có, có... Trả lời với 4 chân thì trả lời làm gì cho mất lời, mệt xác, để cho óc một chỗ làm việc khác, chứa việc khác thì hơn...

Người bịa chuyện, chửi bới chẳng hay ho gì, càng chẳng tốt lành gì. Chửi chán họ thấy mình không trả lời , họ càng tức, nghĩa là họ tự chuốc lấy cái khổ vào thân. Còn mình vẫn thảnh thơi, làm việc khác, nghe nhạc, hát hò vui vẻ với con cái, học trò... Nguyên tắc của tôi là ở tập thể thì cố mà coi những chuyện linh tinh là của người khác, ai cần mình giúp, không tham gia vào những việc vô bổ. Tán vui thì tôi tham gia, còn tán láo tôi không bao giờ tham gia. Ở tập thể thì không phải như các cụ nói: "9 bỏ làm 10", mà phải 1 bỏ làm 10. Nhiều lúc tức muốn tự tử mà chết,  mình cũng phải im như thóc. Con mình chúng cũng vậy, chúng không quen và không biết chửi bới ai. Mọi chuyện sinh hoạt văn hóa, nghệ thuật thì tham gia tích cực. Hè đến con tham gia sinh hoạt hè với các bạn. Mẹ tham gia dạy tiếng, dạy hát, dạy thêu... cho các cháu. Vì thế các con tôi tập thể chỉ có khen mà không thể chê. Tôi thấy hẹ nhõm ở chỗ ấy.

Em trai tôi cũng có cách sống riêng. Nó bảo chị cứ kệ để một phía muốn làm gì thì làm, nên người ta cứ tưởng chị xấu. Còn em thì nói lại, nhưng không thù oán ai. Kệ họ xấu với mình rồi Trời sẽ định. Chị cũng phải nói ra cho họ hiểu... tôi vẫn giữ theo cách của mình tới nay. Nhưng, trên đời có từ NHƯNG, đúng như em trai tôi nói, nghĩa là ai xấu với mình thì rồi họ chịu lấy. Cho đến nay những người quanh tôi chơi xấu, nói xấu  tôi hầu như không còn tồn tại, mặc dù tuổi đời không cao. Tôi thật không mong thế, nhưng luật Trời đã định thì tôi tuân theo. Các cụ nói: "Ác giả, ác báo". Cho nên mình đừng làm gì ác với ai là được. Khi người ta cần mình giúp được thì giúp, không bao giờ hứa những gì mình không thể làm được. Giúp rồi nên quên đi, đừng để nó chiếm 1 vị trí trong óc. Ngược lại ai giúp mình thì nhỏ mấy cũng phải cố mà nhớ ơn, đừng có ăn cháo đái bát...

Tuy thế trong tập thể cũng nhiều người tốt lắm. May mắn cho tôi ở Bách khoa gần 50 năm tôi cũng có những người hàng xóm tuyệt vời, về nơi mới đây cũng vậy. Nhưng phải công nhận người xấu nay nhiều hơn người tốt. 

Ở Bách khoa bên trái căn hộ tôi là nhà ông Tiếu, bà Ba và các con ông bà. Gia đình này sống với tôi tuyệt vời. Mọi việc cần họ đều giúp vô tư. Thậm chí tôi không có nhà, con gái tôi đẻ, 2 ông bà chăm nó như con ông bà. Hai ông bà trông cháu tôi mấy tháng không lấy tiền để con gái tôi đi làm. Bây giờ ông không còn nữa. Bà cũng đã già hơn 80 tuổi, con, cháu một số đi xa, còn lại có 2 con ở nhà. Khi còn ở BK việc gì không làm được, thậm chí dắt xe lên, xuống tầng 4 tôi đều phải nhờ. Cháu Hoàng, con rể ông, bà giúp tôi hơn cả con tôi. Cháu dặn con CÚN: "Cụ Nga có một mình lại yếu. Sáng ra 7 giờ không thấy cụ ra ngoài, con nhớ ngó xem cụ sao nhé". Điều này tôi chỉ biết sau một lần nghe cháu nói to: "Ông ơi, cụ dậy rồi. Cụ đang ở trong bếp". Tôi sang hỏi xem hàng xóm cần gì thì chúng trả lời:" Con dặn cháu sáng ra lâu không thấy cụ mở cửa phải ngó xem cụ đâu, cụ nằm hay cụ là cụ đã dậy..." Hóa ra họ sợ tôi ở một mình H/A cao, không may chết trong nhà. Cho nên thỉnh thoảng bây giờ tôi vẫn về đó thăm. Buồn một nỗi chỉ 1 thời gian ngắn bà Ba đã quên tôi rồi. Chắc bà mắc bệnh QUÊN của thế kỷ  . Không những tôi mà các con tôi cũng buồn lắm. Con bà nói gia đình bà có bệnh này từ trước, cứ trên 80 là thế. Hôm vừa rồi về thăm bà thì bà chỉ nhìn tôi mỉm cười trông thật hiền lành, phúc hậu. Bà chỉ móm thôi chứ da vẫn hồng hào, mặt vẫn không béo, không gầy.

Một hôm vô tình tôi đọc quyển hồi ký của anh tôi (Người lính già Đặng Văn Việt, chiến sĩ đường số 4 anh hùng) thấy có chuyện trùng lặp. Tôi hỏi bà Ba, bà chẳng biết gì. Nhưng con bà đưa cho tôi xem gia phả thì NGẠC NHIÊN CHƯA chúng tôi lại có họ với nhau. Quyển hồi ký và gia phả của hàng xóm lại có chuyện, ảnh trùng nhau. May quá, mấy chục năm sống với nhau luôn giúp đỡ, đùm bọc nhau nên nhận họ hàng không đến nỗi xấu hổ. Chỉ có điều không biết ai trên, ai dưới, các cháu vẫn gọi mình bằng CÔ, còn mình vẫn gọi chúng là CHÁU. Có khi ngược lại cũng nên...

Còn về nơi mới này Trời cũng lại cho tôi ở cạnh hàng xóm tử tế. Một trung tá về hưu, 1 công nhân thôi việc làm ngoài và đứa con bị chất độc da cam. Tuy 26 tuổi, nhưng cháu không thể đi làm. Bố mẹ nuôi nó trong nhà như một thằng con trai chưa trưởng thành. Gọi là bị chất độc da cam của bố để lại, nhưng mặt nó cũng đẹp trai, mọi công việc nhà nó làm được hết. Đặc biệt nó giỏi máy móc, cơ khí, điện và vi tính. Nó chỉ nóng tính, không thể kìm chế nổi bản thân nên bố, mẹ nó nhiều khi chửi nó đ.mẹ mày thì nó cũng chửi giả đ.mẹ bà, đ.mẹ ông... Bố nó ném gì thì nó ném giả. Một hôm tôi lựa lời nói với hàng xóm:

- Này, đừng chửi mắng nó mà tội. Mọi việc nhà nó làm tốt thế. Mẹ về ngày nào cũng dắt xe lên và khi xe bẩn nó rửa cho sạch thế. Nó có bệnh hoạn thì từng này tuổi mới chịu ở nhà, chứ lành lặn thì nó TẾCH đi từ lâu rồi. Chửi đ.mẹ nó, nó chửi lại đ.mẹ bà. Mà mẹ nó là ai nhỉ. Cứ thế ngày qua ngày tôi nói với bố, mẹ nó, may sao bây giờ hầu như không còn nghe bố, mẹ nó chửi nó nữa.

Một chuyện thằng bé làm tôi cảm động rơi nước mắt. Bởi lành lặn như ta mà đã mấy ai có một đứa con lành lặn lại làm như nó. Tôi thường hay cho hàng xóm những thức ăn mình cảm thấy ngon muốn chia sẻ cho nó và bố, mẹ nó. Một hôm thấy nó đi tập thể dục về, hỏi biết là nó chưa ăn sáng. Tôi vội rán 1 đĩa xôi to và mấy miếng chả mực đem sang cho nó và mồm nói:

- Cháu mới đi tập thể dục về, chưa ăn sáng còn đói, mang vào ăn cho nóng, nhanh lên, bác bỏng tay quá ! 

Nói xong tôi vào nhà, đóng cửa đến sáng hôm sau thấy bố nó trả mình cái đĩa và hỏi: 

Sao xôi chị rán nhiều dầu thế ?

- Sao anh biết ?

- Thì hôm qua cả nhà em ăn mà.

-Sao lại cả nhà ? Tôi bảo cháu là: "Ăn đi cho nóng mà".

- Chị ơi, không bao giờ chị cho cái gì mà nó ăn một mình đâu. Nó cứ để dành chúng em về ăn cùng. Hôm nay em vừa mua cho nó cái bánh bao, nó đạp xe đi rồi. Nhất định nó đem lên chợ chia cho mẹ nó một nửa.

- Trời ơi! anh có một đứa con VÀNG rồi. Đứa nào lành lặn đã nghĩ và làm được như nó ???

- Cái khoản này chị nói thì em vui rồi. Thằng này thương bố, mẹ lắm. Nhất là mẹ nó...

Cả nhà nó thường nói với tôi: "Cần gì chị cứ bảo em, bảo cháu, đừng ngại..." Mình không ngại sao được. Chỉ việc gì thật sự mình không thể cố tự làm được thì mới nhờ. Thằng bé cũng biết, nó nói với bố, mẹ nó :

- Bố, mẹ đừng tưởng cái gì bác Nga cũng nhờ nhé. Phải việc gì thật sự bác không thể làm mới nhờ. Hôm vừa rồi bác mượn con cái khoan về để lắp các ổ cắm điện, con bảo để con làm giúp mà bác không nhờ.

Thằng bé thật khôn và ngoan, chỉ phải tội bệnh tật, nóng tính nên 26 tuổi vẫn phải bố, mẹ nuôi. Biết bao đứa lành lặn có được một phần của nó không. Tôi thật yêu quí và thương thằng bé. Cả nhà nó rất tốt với tôi. Đây chẳng phải là Trời cho tôi được những người hàng xóm tốt sao. Ơn Trời !!!

Chia sẻ với những ai đọc bài này để biết quanh ta nhiều người tốt, thậm chí đứa trẻ bị nhiễm chất độc da cam cũng rất tốt, chỉ tội chúng bị khuyết tật mà thôi. Cám ơn những ai đã bớt chút thời gian đọc chuyện này.

Ảnh đầu bài là nhà K6 BK HN, nơi tôi đã sống hơn 30 năm, có cây giao mọc ghé bên tường khoảng 30 năm , không có đất mà vẫn BÁM TƯỜNG sống. Kỳ lạ ! Tôi đi đã hơn 2 năm mà 7 cây cọ tôi trồng trên nóc nhà tôi vẫn tươi tốt, mặc dù chẳng ai tưới cho từ ngày vắng tôi.

Xin kính chào ! 


.

KHẮP NƠI CHUẨN BỊ CHỐNG SIÊU BÃO HAIYAN .

Hồi còn ở nhà cấp 4 mỗi mùa bão các nhà đều phải  đi lĩnh dây thừng, cọc và cột tre chống bão. Tuy vậy hàng chục năm chả thấy bão đâu. 

Khi chuyển lên nhà tầng thì cảnh đi lĩnh những thứ chống bão không còn nữa. 

Qua bao năm chúng tôi được sống tương đối yên không phải lo bão, lụt. Thế rồi năm HN lụt PHỐ CŨNG NHƯ SÔNG năm 2008 đến nay chuyện lo bão, lụt lại làm người HN lo nơm nớp. Cứ báo bão là mọi người đi KHUÂN đủ thứ về dự trữ. Ai cũng sợ bị bỏ đói. 

Những người ở ngoại quốc mỗi khi báo bão là lại lo ngày, lo đêm sợ người nhà ở VN không may bão, lụt thì liệu có thoát nạn đói không. 

Cơn siêu bão Haiyan vào Philippines đã gây bao đau khổ cho đất nước này, làm cả thế giới đau lòng. Dự báo nó sẽ vào VN và cũng sẽ không kém Philippines là mấy. Cả nước bỏ hết mọi việc, chỉ lo một việc duy nhất- chuẩn bị chống siêu bão, làm sao để thiệt hại là nhỏ nhất. Trên VTV1 bỏ cả một buổi phát thanh: "Chào buổi sáng" để chuyên chỉ huy chống siêu bão và thông báo tình hình chuẩn bị chống siêu bão ở những nơi dự báo siêu bão sẽ vào.

May sao chuẩn bị khắp nơi kỹ càng thế mà siêu bão lại không  DÁM vào đất nước ta.

Trước đó con tôi cứ gọi điện nhắc mẹ liên tục là phải dự trữ thức ăn kẻo đói. Chúng sợ mẹ già bị chết đói trong nhà một mình. Tôi bảo chúng không phải lo vì ở ta không đến nỗi chết đói. Quanh ta còn nhiều người tốt, vả lại ở tập thể nên cũng yên tâm. Mà dự báo chỉ vào miền Trung chứ có vào miền Bắc đâu.

Phút cuối trước khi vào miền Trung thì siêu bão dừng lại và men theo biển. Vậy là siêu bão, cả trăm năm mới có, sẽ vào Thái "lọ", Hải Phòng và Quảng Ninh. Cơn siêu bão không những không dám vào miền Trung mà vào miền Bắc cũng hạ cấp đáng kể. Vào Hải Phòng và Quảng Ninh cũng nhanh chóng vượt lên sang TQ.

Cả nước đều mừng vì cuối cùng siêu bão cũng không thể hoành hành trên đất nước ta như dự kiến.

Tại Quảng Bình, nơi bác Văn Yên nghỉ thì đều đều mỗi ngày khoảng 5000 người vẫn đến thắp hương, viếng thăm bác, không như một số người nói chắc siêu bão mọi người trốn sạch, chỉ còn một số bộ đội canh gác.

Qua 2 cơn bão lớn sau khi bác Văn mất thì Quảng Bình vẫn giữ vững như thành đồng. Nơi bác Văn nằm vẫn bình an, vô sự.

Sau khi bác Văn về quê yên nghỉ tôi có viết 1 comment cho 1 người là: "Ở Miền Bắc có Trần Hưng Đạo trấn giữ, còn từ miền Trung trở vào miền Nam đến Mũi Cà mâu có Đại tướng Tổng Tư lệnh Võ Nguyên Giáp trấn giữ". Lúc đó mình nói thế thôi, nhưng bây giờ qua cơn siêu bão Haiyan phải lùi lại men theo biển rút ra khỏi VN thì tự dưng lại thấy hình như bác Văn đuổi chúng đi thật thì phải. Còn Hải Phòng và Quảng Ninh chẳng may lòi ra ngoài nên phải chịu ảnh hưởng không đến nỗi quá nặng nề. Ảnh hưởng của bão tuy là nặng nề đối với dân ta ở Thái Bình, Hải Phòng, Quảng Ninh. Số tiền mà siêu bão đã cướp đi của nhân dân 3 tỉnh này là rất lớn, nhưng so với số tiền mà bọn sâu bọ tham nhũng cướp đi của dân ta có lẽ chẳng đáng là bao.

Trong chiến tranh khi mở chiến dịch ĐẠI TƯỚNG đã làm cho sự hy sinh xương máu của chiến sĩ ta là nhỏ nhất và tiêu hao tiền của là tối thiểu chứ không phải là hoàn toàn không hy sinh và hoàn toàn không mất mát tiền của. Vì vậy ĐẠI TƯỚNG cũng làm cho SIÊU BÃO thành BÃO và từ vào các tỉnh miền Trung là rất lớn thì vào 3 tỉnh mền Bắc là không lớn lắm. Tôi thấy đây thật là may mắn cho nước ta, vì cứ nghĩ nếu nó vào miền Trung dù không lớn bằng ở Pilippines, nhưng cũng lớn không biết đâu mà kể. May quá, may quá !!!

Lâu nay viết một số bài vì máy trục trặc nên mất hết, chán chả muốn viết. Nhưng hôm nay thấy buồn quá lại viết ít dòng tán phét với mọi người   cho vui.

Các quí vị thấy Đại tướng Tổng Tư Lệnh Võ Nguyên Giáp nhà mình có thiêng không, cụ đuổi cả siêu bão ra khỏi bờ cõi VN chứ đừng nói giặc ngoại xâm. Xưa các cụ ta thường nói lo sợ nhất là thiên tai rồi mới đến địch họa. Trên đời này sợ nhất vẫn là thiên tai mà lị. Còn địch thì so sánh sao được với thiên tai.

Tán phét đến đây đã hết, xin cám ơn tất cả các vị đã bỏ chút ít thời gian quí báu cùng tôi.

Xin chào các quí vị.