Lâu lắm rồi chả muốn viết gì vì biết bao nhiêu lý do. Trước tiên là bản thân ốm không ngồi viết được, rồi đến máy phải đi nằm viện mãi cho đến giờ đành đem về dùng tạm, chưa biết lý do hỏng vì đâu. Rồi họp bạn bè , người thân lu bù, nhà lúc nào cũng có người khác nên chỉ đọc, không đủ thời gian viết...Chuyện nọ, chuyện kia, lúc nào đầu óc cũng lộn nhào, xáo trộn đủ thứ ý nghĩ vớ vẩn, lung tung.
Bây giờ lại bị một ý nghĩ mà chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng được, đó là một ý nghĩ mà cái thằng cha nhà báo Kosyrev người Nga nào đó nhét vào đầu mình, làm bẩn đầu mình và phần nào đó đem sự tổn thọ cho mình vì nỗi tức nó đã làm tổn thương đến tình hữu nghị bao năm giữa ta và LBNga. Tuy nó chỉ là 1 và đăng ở 1 tờ báo RIA Novosti, nhưng các cụ nói ; Con sâu bỏ rầu nồi canh. Cái nồi canh ngon thế mà có một con sâu, đành đổ đi. Tiếc nồi canh nhưng ăn thì khó quá, nó cứ ghê ghê làm sao ấy.
Trước đây nói đến LX, nói đến nước Nga mình cảm thấy gần gũi, đáng yêu, đáng nhớ, đáng trọng...Mỗi khi nhận được giấy mời của ĐSĐMTQLBN mời đi dự tiệc mình thấy vui vô kể, mong đến ngày đi dự. Còn lần này cầm giấy mời trong tay mình thấy buồn và suy nghĩ mung lung lắm. Đi dự mà có một cái DẦM nằm trong giầy mình thì cố bước tự nhiên cũng khó không bị khập khễnh. Đành rằng mình không vì một thằng cha căng chú kiết nhà báo ngu nói láo và 1 tờ báo đăng bậy bài này làm ta khó chịu. Nhưng vẫn thấy buồn vô tận. Tôi nhớ có lần chú tôi (ông Tạ Quang Bửu) bảo với tôi khi tôi kêu ca bài báo của Thép Mới nói láo, đến bây giờ vẫn chính xác 100% :" Con có nghe, có biết người ta nói nhà văn nói láo, nhà báo nói không bao giờ chưa ? Cho nên biết thế chứ tức làm gì cho mệt ". Nhớ lại câu nói này tôi cảm thấy có sự an ủi lớn của người đã khuất.
Thằng bé bị chất độc da cam hàng xóm nhờ mẹ nó hỏi bác Nga xem sao Nga lại phản ta bắt tay với TQ. Tôi phải nói đây chỉ là 1 người, 1 tờ báo thôi, còn người Nga vẫn tốt với ta. Trời ơi, 1 thằng bé bị chất độc da cam, thiểu năng mà còn biết hỏi vậy mới thấy lòng yêu nước của người Việt nam đến mức nào! Tôi trân trọng thằng bé bị thiểu năng tuần hoàn não này vô cùng. Mấy ngày nay nó cũng vào mạng đọc liên tục, chiều đến bàn bạc, tranh luận với bố nó về biển đảo. Vậy thì ta là người bình thường sao có thể để cho não yên được. Chán quá, viết ít dòng tâm sự với ai đọc bài này mong được sự đồng cảm. Xin cám ơn các quí vị đã đọc bài này.
Xin kính chào quí vị.
Bây giờ lại bị một ý nghĩ mà chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng được, đó là một ý nghĩ mà cái thằng cha nhà báo Kosyrev người Nga nào đó nhét vào đầu mình, làm bẩn đầu mình và phần nào đó đem sự tổn thọ cho mình vì nỗi tức nó đã làm tổn thương đến tình hữu nghị bao năm giữa ta và LBNga. Tuy nó chỉ là 1 và đăng ở 1 tờ báo RIA Novosti, nhưng các cụ nói ; Con sâu bỏ rầu nồi canh. Cái nồi canh ngon thế mà có một con sâu, đành đổ đi. Tiếc nồi canh nhưng ăn thì khó quá, nó cứ ghê ghê làm sao ấy.
Trước đây nói đến LX, nói đến nước Nga mình cảm thấy gần gũi, đáng yêu, đáng nhớ, đáng trọng...Mỗi khi nhận được giấy mời của ĐSĐMTQLBN mời đi dự tiệc mình thấy vui vô kể, mong đến ngày đi dự. Còn lần này cầm giấy mời trong tay mình thấy buồn và suy nghĩ mung lung lắm. Đi dự mà có một cái DẦM nằm trong giầy mình thì cố bước tự nhiên cũng khó không bị khập khễnh. Đành rằng mình không vì một thằng cha căng chú kiết nhà báo ngu nói láo và 1 tờ báo đăng bậy bài này làm ta khó chịu. Nhưng vẫn thấy buồn vô tận. Tôi nhớ có lần chú tôi (ông Tạ Quang Bửu) bảo với tôi khi tôi kêu ca bài báo của Thép Mới nói láo, đến bây giờ vẫn chính xác 100% :" Con có nghe, có biết người ta nói nhà văn nói láo, nhà báo nói không bao giờ chưa ? Cho nên biết thế chứ tức làm gì cho mệt ". Nhớ lại câu nói này tôi cảm thấy có sự an ủi lớn của người đã khuất.
Thằng bé bị chất độc da cam hàng xóm nhờ mẹ nó hỏi bác Nga xem sao Nga lại phản ta bắt tay với TQ. Tôi phải nói đây chỉ là 1 người, 1 tờ báo thôi, còn người Nga vẫn tốt với ta. Trời ơi, 1 thằng bé bị chất độc da cam, thiểu năng mà còn biết hỏi vậy mới thấy lòng yêu nước của người Việt nam đến mức nào! Tôi trân trọng thằng bé bị thiểu năng tuần hoàn não này vô cùng. Mấy ngày nay nó cũng vào mạng đọc liên tục, chiều đến bàn bạc, tranh luận với bố nó về biển đảo. Vậy thì ta là người bình thường sao có thể để cho não yên được. Chán quá, viết ít dòng tâm sự với ai đọc bài này mong được sự đồng cảm. Xin cám ơn các quí vị đã đọc bài này.
Xin kính chào quí vị.