Du lịch Miền Trung 2012

THIẾU SINH QUÂN HỌP MẶT. Chỉ vì thiếu 1 chữ E.


Tối hôm 19/9 chuẩn bị hỏi đường đến nơi họp thì, may cá, may cá, đ/c Hà Đăng Tín (HĐT) gọi điện  và hứa sẽ cho tôi BÁM CÀNG đi họp mặt. Mừng quá tí ngã từ trên giường xuống đất. Ấy, nói phét chứ không ngã đâu. Đ/c HĐT hẹn 8h30 đón.

Đúng hẹn đ/c Tín đón, nhưng trời bắt đầu tối đen. Đi được độ nửa đường thì trời đổ mưa như nước đổ từ xô ra. Tuy vậy đ/c Tín vẫn tiếp tục đi không dừng lại. Mưa to quá, nên con đường như dài vô tận.

Phố Phạm Hùng đây rồi, tôi ngồi đằng sau nhìn số nhà. Theo thông báo của đại tá Đinh Bá Trụ (ĐBT) thì họp mặt tại nhà số 9. Mưa to quá, đ/c Tín không còn nhìn thấy gì được nữa. Tôi ngồi đằng sau theo rõi số nhà. 

- Nhà số 1 đây rồi, chắc sắp đến nơi. - Tuy vậy đ/c Tín KHÔN hơn tôi nên trả lời:

- Ở đây phố mới, nhà họ đánh số lung tung lắm, không theo thứ tự nên phải theo rõi từng số nhà.

- Được rồi, tôi theo rõi kỹ. Cứ đi đi.

Vòng quanh mấy vòng chẳng thấy nhà số 9 đâu. Mãi sau thấy nhà cao tầng số 9 lù lù trước mặt . Đội mưa đ/c Tín lái xe đến trước nhà. Tôi vội xuống hỏi xem họp mặt ở phòng nào, thì Trời ôi:

- Anh làm ơn cho tôi hỏi, họp mặt TSQ ở phòng nào, tầng mấy?

- Bác ơi, bác lầm rồi. Từ sáng đến giờ nhiều người hỏi lắm, nhưng không phải ở đây đâu.

- Sao anh biết?  Bây giờ tôi biết hỏi sao được khi trời mưa như trút nước thế này.

- Mưa to quá, bác ạ. Nói với nhau mà như quát mới nghe được Bác phải thuê taxi thôi.

- Taxi đi đâu chứ? Tôi đã biết mình phải đến đâu mà đi. Có ông bạn đèo đi rồi.

- Bác đến nhà số 9E cơ. Thiếu sinh quân họp mặt tại đấy. Từ sáng bao nhiêu người hỏi, cháu nghe thấy họ bảo ở 9E bác ạ.

- May quá, cám ơn anh. Mưa to thế này có gọi điện cũng chẳng nghe thấy gì. Nhưng 9E ở tận đâu hả anh?

- Bác phải vòng lại sang bên kia đường rồi đi vòng lại khoảng 4 cây số nữa mới đến. Mà mưa to quá, đi sao được.

Tôi cám ơn, lẳng lặng tìm xem đ/c Tín TRỐN ở đâu. Tìm mãi mới thấy cụ Tín thì đường bây giờ đã biến thành sông. Hai người LỘI sông qua bên kia đường. Trốn tạm dưới gầm cầu, tôi gọi điện cho đại tá ĐBT, nhưng không nghe thấy gì. CụTín bảo tôi lên xe đi vòng quanh tìm nhà số 9E. Lội mãi SÔNG Phạm Hùng rồi đành phải trú tạm dưới gầm cầu tiếp theo. May quá, trời ngớt. Tôi lại thử lấy di động gọi. Đại tá ĐBT trả lời:

- Nó ở đối diện bảo tàng Hà nội.

Thế là lại đi tiếp đến bảo tàng HN. Đứng trước viện bảo tàng HN mà chả thấy 9E đâu. Mưa mờ hết, nhìn qua bên kia đường không đọc được gì.

- Hay ta đi về, cụ ướt hết rồi, ốm mất thôi. Giầy ướt hết, toàn nước thế kia, về thay quần áo thôi.

-  Nếu ở nhà thì không đi, nhưng đã đến đây rồi quyết tìm bằng được, đằng nào cũng ướt hết rồi.

 Tôi lại gọi điện.

- Nó là nhà  BỘ TƯ LỆNH QUÂN KHU THỦ ĐÔ ý. - ĐBT trả lời.

- Khốn khổ cho chúng ta quá, ngay từ đầu nói ở Bộ tư lệnh QKTĐ có phải dễ bao nhiêu không.

- Ôi, đây rồi, rẽ vào thôi - Đ/c Tín mừng vội nói. Đến cổng lính gác không cho đi cổng chính, phải vòng sang cổng phụ. 

Xuống xe, cả 2 phải lội SÔNG vào trong sân. Chúng tôi như chuột lột. Trên đường đ/c Tín cứ nói hay quay về thôi, vì tôi đã ướt hết, sợ tôi ốm không chịu được. Tôi nói :

- Đến nơi phải mắng ĐBT mấy mắng cho bõ tức. Chỉ thiếu mỗi chữ E mà làm khổ con người ta đến nỗi này. Mà cần gì, chỉ cần nói bộ TLQKTĐ thì tìm dễ ợt.

ĐBT ra đón, tôi giơ nắm đấm ra mắng mấy mắng . ĐBT cười nói với mấy cô lính tiếp tân:

- Các cháu xem , lính mà ghê gớm thế, đanh đá dám mắng thủ trưởng xơi xơi ra .

Bọn con gái thích chí cười như nắc nẻ.

Vào phòng họp thì đã hết phần long trọng. ĐBT chỉ cho chỗ dưới cùng để 2 người ngồi, vì ướt đẫm, nước chảy ròng ròng. Tôi vội cởi tất vắt nước, vắt tạm đồ mặc.

Đến phần trao đổi, hoài niệm. Mọi người lên nói những gì đó, tôi không để ý, vì ướt quá. Sau đến phần văn nghệ. Nghe chừng già quá nên hầu hết mọi người quên lời. Bao nhiêu người nói với nhau trách móc tôi viết thông báo sai, họ mắng tôi, nhưng họ có biết đâu tôi cũng là nạn nhân đang khốn khổ đội mưa tìm đường, tìm nơi họp và thủ phạm chính là ĐBT kia.

Xong mọi việc đỡ chảy nước tôi đi quanh mới biết theo thông báo thiếu chữ E nên nhiều người tìm khổ chẳng khác gì 2 chúng tôi, chỉ khác là họ thuê taxi nên không ướt như chúng tôi. Có bạn còn đến số 9 Phạm Văn Đồng mới buồn cười chứ.  

Bộ tư lệnh QKTĐ chiêu đãi chúng tôi theo các món ăn VN: xúp thịt gà ngô, nộm, đậu phụ, gà tần, xôi ruốc, cá hấp, canh cua rau cải, cà pháo muối,  rau muống xào, thịt lợn kho và cơm tám.

Cụng ly, vui vẻ chúc nhau, ăn uống, chuyện trò mãi cũng đến giờ phải về.

Gần 13h chào nhau ra về, tôi còn đe ĐBT :

- Hãy coi chừng, lần sau còn thông báo thiếu nữa thì đừng có trách.

- Thì rút kinh nghiệm, bận sau sẽ chú chú ý hơn nhé. Thế cũng hay, rút kinh nghiệm - ĐBT vừa nói vừa cười thích thú.

Mỗi lần họp mặt là 1 sự cố. Tức ghê ! Mà thế mới có chuyện kể cho mọi người cười chứ. Chỉ khổ cho người trong cuộc.

Mọi người cười sướng chưa ? Cám ơn những ai đã đọc và đã cười.

Xin kính chào !

Sau đây là một số ảnh tôi chụp được, tuy xấu nhưng cứ đưa lên, ai cần lấy về.









HỌP MẶT THIẾU SINH QUÂN VIỆT NAM.

  ĐẠI TÁ ĐINH BÁ TRỤ THÔNG BÁO:

Kinh mời các bạn TSQ đến dự buổi gặp mặt 2014 vào ngày 20/9/2014 tại nhà số 9  PHẠM HÙNG, Cầu giấy từ 9h đến 11h. Sau đó bộ tư lênh Quân khu Thủ Đô   chiêu đãi. Xin mời tất cả tham gia đông đủ.

        ĐINH BÁ TRỤ.



2/9 NĂM 1969.



Đã 45 năm qua, cứ đến 2/9 là tôi không thể quên được ngày 2/9/1969. Chuyện là thế này:

Ngày 1/9/1969 bỗng dưng buổi trưa thấy ô tô chú tôi dừng tại trước cửa nhà. Chú tôi bước xuống xe, rẽ vào nhà, chúng tôi ai cũng ngạc nhiên. Khi ấy VN chỉ được nghỉ 2/9 có 1 ngày. Chú tôi chỉ nói mấy câu là đi nghỉ Đồ sơn 10 ngày. Sau10 ngày nghỉ về ông cũng sẽ rẽ qua. Cuộc thăm của ông rẽ qua không đầy 10 phút.

Năm 1969 tôi thực tập làm đồ án tốt nghiệp tại nhà máy thủy tinh Hải Phòng, một nhà máy thủy tinh lớn nhất ở Miền Bắc lúc bấy giờ. Sáu tháng ở Hải phòng tôi chỉ được về HN tối thứ 7 và chiều chủ nhật lại xuống Hải phòng cho kịp thứ 2 vào nhà máy. Nếu bỏ 1 ngày không lý do sẽ bị xét tốt nghiệp. Ôi, ai cũng sợ bị một lý do gì đó mà XÉT thì công toi 5 năm học. Mà họ cũng tự soi mói nhau lắm. Cho nên 6 tháng liền nhóm tôi 4 người không ai mắc lỗi nào.

Chú tôi dặn đi nghỉ 10 ngày, trước khi về HN sẽ rẽ qua. Bỗng mới 5 giờ sáng 2/9 thấy ô tô chú tôi đỗ ngay cửa. Chú tôi nhanh chóng bước vào nhà:

- Hôm nay chú về HN. Báo cho cả nhà biết kẻo tưởng chú vẫn ở Đồ sơn.

- Chú về có việc gì vội thế ạ ?

- Chú thấy tự dưng nóng ruột quá, cả đêm không tài nào ngủ được. Sáng sớm đành gọi anh lái xe đưa về HN sớm thôi.

- Chú sốt ruột về chuyện gì ạ ?

- .....

Nếu có chuyện gì chú cho chúng cháu biết được không ạ?

- .....

- Sao chú không nói gì ?

- Chú vội lắm, thôi chào cả nhà, chú đi đây.

Hình như ông nghĩ gì đó rất nghiêm trọng, nên mấy câu hỏi của tôi hầu như ông không nghe.

Ô tô vừa đi, chúng tôi bàn nhau : " Chắc có việc gì nghiêm trong lắm chú mới bỏ về vội thế. Hay ông,  bà làm sao mà chú dấu chúng minh ?"

- Ông bà có làm sao thì chú nói chứ việc gì phải dấu ! - Chị tôi ngắt lời.

- Em nghĩ ra rồi. Chú THÂN với Bác Hồ lắm. Có khi Bác Hồ sao đó, chú mới không nói. Bí mật quốc gia mà lị.

- Cái Nga chỉ nói bậy, việc ấy có gì phải dấu . - Ông anh cướp lời.

- Thì em nói bí mật quốc gia mà lị. Lỡ hở ra bọn vớ vẩn nói lung tung thì ai chịu trách nhiệm đây...

- Cũng phải, nói ra dân hoang mang. Cuộc kháng chiến đang gay go, dân Miền Nam hoang mang, mất tinh thần thì chết.

Chúng tôi còn nói nhiều lắm, bàn nhau hết buổi sáng, vì hôm ấy là 2/9 mọi người được nghỉ chẳng làm gì.

Sáng 3/9 nghe ĐÀI nói thông báo sức khỏe của Bác. Chúng tôi ai cũng nói :" Nếu đã thông báo, chắc không xong rồi ".

Tôi chột dạ, nói như vô thức:

- Hay hôm qua Bác mất rồi, nên chú mới vội về HN thế. Em nghi lắm.

- Cái Nga lại nói bậy rồi. Họ thông báo thế chứ làm gì đến nỗi...


Tất nhiên cái điều mà chẳng ai muốn đã xẩy ra, nhưng không phải là 2/9 như tôi nói mà thông báo 3/9/1969.

Ông K rẽ qua nhà chị tôi ngày 2/9 nói có lệnh gọi về HN họp gấp, không nói lý do gì... Mấy hôm sau trở lại Hải Phòng, ông kể lại những gì có thể kể cho chúng tôi nghe:

- Bộ CT quyết định ướp xác Bác. Các đồng chí báo cáo mấy ngày trước khi mất Bác mệt lắm, nhưng vẫn tỉnh táo. Bộ CT họp , sau đó xin ý kiến Bác. Đề nghị Bác cho phép ướp xác Bác.

- Ướp xác tốn bao nhiêu tiền ?

- Thưa Bác, độ khoảng 6 tỷ ( tiền VN) ạ.

- Tốn kém quá, để số tiền ấy xây bệnh viện, nhà trẻ, trường học. Các chú cứ cho thiêu thì hơn.Tro để vào 3 bình : 1 để ở  ngoài Bắc, 1 để ở Sài gòn, 1 để ở Miền Trung quê Bác.

Lần thứ 2 bộ CT họp xong lại xin ý kiến Bác:

- Thưa Bác, chúng cháu tính lại rồi, chỉ hết khoảng 4 tỷ thôi ạ.

- 4 tỷ cũng đắt. Các chú cứ làm theo ý Bác. Bình tro ở ngoài Bắc đem chôn ở đồi trọc Sơn Tây, Bác nằm đấy rộng rãi. Dân đến thăm Bác đi lại thoải mái, vì đồi trọc mỗi người đi thăm Bác trồng 1 cây. Sau này thành rừng cây, Bác nằm ở đấy mát mẻ, thoải mái, dân đi thăm mệt có thể nghỉ lại, dạo chơi quanh Bác. 

Lần thứ 3 bộ CT vào xin ý kiến Bác lần cuối để chuẩn bị. Với lý do nếu không ướp, sau này thống nhất DÂN Miền Nam sẽ không để yên cho DÂN Bắc sống. Vì họ chịu gian khổ, hy sinh bao năm chỉ mong có ngày gặp Bác. Vậy mà đem thiêu Bác. Nay không may Bác ra đi, ít nhất họ còn được nhìn thấy Bác yên nghỉ nơi đó, chứ bình tro thì họ không thể để yên... Với nhiều lý do, Bác nhìn mọi người lần cuối và RA ĐI.

Bộ CT nói, chỉ ân hận là Bác yên lặng nhìn mọi người rồi ra đi, không nói dù chỉ là một lời.

Theo tất cả mọi người biết tính Bác là bao giờ cũng giữ ý kiến của mình đến cùng. Nhưng không bảo vệ được ý kiến của mình, Bác buộc phải phục tùng tập thể thì Bác YÊN LẶNG không nói, nghĩa là Bác vẫn giữ ý kiến của mình, nhưng tôn trọng ý kiến tập thể.

Bộ CT nói chỉ cần Bác Ừ hay Không lần cuối, đằng này Bác yên lặng ra đi, nghĩa là bộ CT đã làm sai ý Bác, phút cuối cùng vẫn phải ÉP Bác tôn trọng ý kiến tập thể.

Về việc tổ chức tang lễ và ngày mất thì ông K không nói. Gặng sao ông cũng chỉ nói là bộ CT công bố sao, thì nó là vậy.

Câu truyện trên đây là ông K kể lại sau khi đi họp ở HN về. Còn tôi chỉ nghe và đến bây giờ mới nói ra để giữ bí mật kẻo ông K bị mắc tội. Bây giờ nói ra chỉ để tâm sự chứ chẳng còn ý nghĩa gì cho ai cả. Chắc ông K cũng đã về cõi vĩnh hằng lâu rồi.

Tôi về HN và sau này còn nhiều lần tôi cố hỏi chú tôi chính xác ngày mất của Bác, ông cũng chỉ đúng 1 câu:

- Khi chú về, chạy vội đến, Bác còn nhận ra và hỏi:"  Chú T đã về đấy à ? Sao bảo chú đi nghỉ cơ mà?'' Lúc đó trông Bác tươi hẳn lên và còn tỉnh táo lắm .

Cho đến ngày chú tôi cũng ra đi để gặp Bác, ông vẫn không nói cho tôi biết đích xác ngày mất của Bác. Nhiều lần thắp hương 2/9 tôi vẫn nghĩ là thắp hương cho Bác và các liệt sĩ. Ai hỏi tôi trả lời:

- Thì tôi thắp hương cho Bác và các liệt sĩ. 

Mọi người cười và bảo 2/9 là ngày của riêng tôi thắp hương cho Bác, còn cả nước là 3/9.

Hôm nay ngồi viết lại những dòng này mọi cảnh tượng ngày 2/9/1969 lai hiện nguyên hình. Tâm sự với mọi người cho đỡ nặng lòng.
 Cám ơn quí vị nào đã đọc.

Xin kính chào !