Du lịch Miền Trung 2012

BÁC ƠI !!!!! CHÁU NHỚ BÁC LẮM !!!



Bác ơi, cháu chào Bác ạ ! Con Nga bé bé, gầy gầy của Bác đây ( Bác vẫn chưa thấy cháu Nga gầy gầy, bé bé đâu, Bác nhắc như vậy khi chưa thấy tôi có mặt trong các cuộc gặp riêng ở nơi Bác ở. ) ) !!! Mới thế mà xa Bác đã 47 năm rồi ! Cháu chưa bao giờ ngừng nghĩ, nhớ về Bác, nhưng có lẽ chưa bao giờ cháu lại nghĩ đến Bác nhiều và liên tục như bây giờ. Chả là cháu hay đọc, hay xem VTV, họ liên tục nhắc đến Bác đủ điều, còn cháu thì khác, không giống họ. Dòng suy nghĩ của cháu về Bác chảy ngược lại QUÁ KHỨ từ cách đây gần 70 năm, khi đó cháu còn chưa biết chữ, chưa hiểu biết gì về cuộc sống, lần đầu tiên NHÌN thấy Bác ở TRƯỜNG VÕ BỊ SƠN TÂY khóa 1, khi đó ông ngoại cháu làm giám đốc của trường, đến lần cuối NHÌN thấy Bác ở trường ĐHBK HN năm 1962. Sơ qua dòng chảy ngược, cháu xin tâm sự, thì thầm bên tai Bác như thế này :

Mỗi khi nghe người ta nói về Bác, tất cả những lần gặp Bác, những lời nói của Bác lại hiện nguyên hình như cháu vừa nghe đâu đây:

+ Gặp Bác trên đường làm liên lạc từ cục Thông tin Liên lạc về Bộ Tổng tư lệnh, vô tình gặp Bác : tay chống gậy, đôi dép cao su, quần đùi, đội nón mà 2 quai là 2 ống quần nâu, cháu không nhận được ra Bác, sau chuyện trò, Bác xoa đầu bảo :
- ...Thôi cháu đi về kẻo tối. Đừng đi lang thang, chơi, nhặt quả, trèo cây... trong rừng nữa, tối đến nơi rồi, nguy hiểm lắm...
- Vâng ạ ! Cháu chào Bác, Cháu về...

+ Cháu làm gì dưới đó thế ?
- Cháu mót lúa cho gà ăn ạ!
- Cháu nuôi được mấy con gà ?
- ...Dạ, 4  con ạ.
- ... Chịu khó mót lúa ... nuôi gà cho bộ đội ăn....Bác về đây...
- Cháu chào Bác ạ...

+Mấy chị em chơi ở sân nhà bác Trần Đăng Ninh, Bác đến thăm, nhưng bác Trần Đăng Ninh vừa đi chiến dịch về, mệt nên còn ngủ...Bác không cho đánh thức bác Ninh, ra cùng chơi chạy trốn, bắt với 4 chị em cháu. Quang chạy quanh Bác, vòng sau lưng trốn cháu, túm lấy quần đùi của Bác kéo, chui qua háng Bác, tránh cháu bắt được. ( May hồi ấy quần chỉ có DẢI DÚT ) chứ không có dây chun như bây giờ ! Rồi có một ai đó rất thông minh chụp cho cháu cái ảnh đầu tiên bên Bác để đời đến bây giờ...Khi biết bác Ninh định chiêu đãi Bác thịt thỏ , Bác nói :
- Ối giời ơi, con thỏ nó hiền lành thế kia mà lại thịt nó, ăn gì chả được. Nếu thịt nó thì thịt Bác đây này...Vậy là con thỏ được sống.


+ Nhiều và nhiều lần sau nữa ở Việt Bắc Bác nói chuyện với bộ đội mà cháu không thể kể... Chỉ nhớ nhất Bác dặn bộ đội, trong đó có cháu :" ... Việc gì tốt cho nhà nước, cho TQ, cho dân thì cố mà làm. Việc gì xấu, có hại thì cố mà tránh ! "Câu nói này cháu mang theo suốt cuộc đời mình !

 + Còn là một cô Bé liên lạc của BTTL QĐNDVN tóm lại là thế. Sau này được sang Liên xô học trường TNVN Moskva, lại bước sang trang mới của cuộc đời cháu. Chúng cháu là 100 đứa trẻ, con em những vị có công với đất nước còn sống hay đã hy sinh, được Bác và chính phủ nước VNDCCH chọn gửi sang học, đào tạo chúng cháu trớ thành con NGƯỜI. Lúc này chúng cháu lại được hưởng sự chăm sóc đặc biệt của Bác. Sơ qua như sau :

Mỗi lần Bác sang chúng cháu đều được đón Bác tại sân bay, gặp Bác ở trường đại học Lomonoxop, đến thăm Bác nơi Bác lưu trú, Bác đến tận ký túc xá chúng cháu ở, bất kỳ lúc nào Bác có thời gian: sáng sớm, trưa, chiều...Bác cho chúng cháu hỏi bất kỳ câu hỏi gì chúng cháu muốn và trả lời chúng cháu đơn giản, đầy đủ, dễ hiểu...Cháu thì đặc biệt nhớ lần đứng sau lưng Bác khi Bác đang viết bài cho báo " Ngọn lửa nhỏ " của thiếu nhi LX, Bác cúi xuống hở gáy ra, cháu liền nghịch ngợm thò tay vào cổ Bác cù. Sau khi Bác quay lại hỏi :" Cháu làm gì trong cổ, sau lưng Bác thế ?" Chột dạ vì sự nghịch ngợm của mình, tôi trả lời :" Dạ, cháu nhặt mấy cái tóc bạc của Bác ạ !"
Biết con RANH này nói dối nên Bác cười dí dỏm và kéo tôi xuống HÔN vào má. Cứ nghĩ đến đấy lại cười một mình, thấy mình vừa bạo, vừa nghịch, vừa coi Bác như bác của mình, chả cảm thấy sợ mới bạo như thế. Bác thật đời thường !

Mỗi khi có đoàn đại biểu nào đi công tác qua Moskva Bác đầu dặn phải ghé thăm chúng cháu và tất nhiên không quên gửi cho chúng cháu nước mắm, hạt sen. Chúng cháu đã chia nhau từng giọt nước mắm, từng hạt sen. Khi về phải báo cáo lại với Bác cụ thể tình trạng về mọi mặt của chúng cháu...

Những năm tháng ấy, chúng cháu bảo nhau nhớ lời Bác dặn trực tiếp :" CÁC CHÁU PHẢI CỐ HỌC GIỎI, NGOAN NGOÃN, NGHE LỜI THẦY, CÔ GIÁO, BẢO MẦU, ĐỂ SAU NÀY VỀ GÓP PHẦN DỰNG XÂY ĐẤT NƯỚC ! Còn nữa: Thư Bác tự tay đánh máy gửi cho chúng cháu vẫn nguyên , chỉ bị mờ chút theo thời gian những lời khuyên của Bác :"... Bác mong các cháu luôn luôn mạnh khỏe, vui vẻ, đoàn kết chặt chẽ; thi đua học hành, để mai sau về nước làm việc cho Đảng, phục vụ Tổ quốc và nhân dân..."  Làm việc cho Đảng, phục vụ cho Tổ Quốc và nhân dân, chỉ đơn giản thế thôi, nhưng chúng tôi 100 học sinh ( sau này thêm 2 em Nguyễn Xuân Thắng và Trần thị Chính là 102 ) đều NGẦM thi đua nhau làm điều Bác dạy. Không đao to, búa lớn như bây giờ, lúc nào cũng nói CHÚNG TA HỌC TẬP VÀ LÀM THEO GƯƠNG BAC HỒ VĨ ĐẠI mà chả biết làm được những gì theo GƯƠNG Bác. Mỗi khi họp mặt kỷ niệm ngày thành lập trường,  chúng tôi đều thấy không hổ thẹn là những người được Bác trực tiếp chăm sóc, dạy dỗ, mặc dù hầu hết chúng tôi không phải là ÔNG NỌ, BÀ KIA mà chúng tôi đều hài lòng với công việc bình thường chúng tôi đã làm, bản thân chúng tôi đã  XỨNG ĐÁNG LÀ MỘT CON NGƯỜI với đúng nghĩa của nó...

Sắp ngày thiếu nhi quốc tế 1/6, ngồi một mình, suy nghĩ lại từ thuở còn THƠ, nhờ có sự chăm sóc, dạy dỗ của Bác , của nhà nước VNDCCH và LX chúng tôi mới có ngày nay, sống thanh thản tuổi già với những đồng lương hưu đủ sống tằn tiện. Chẳng ai trong chúng tôi nhắc đến những lời  ĐAO TO, BÚA LỚN :" Sống và học tập theo gương Bác Hồ vĩ đại " !!! cả, mà chỉ ôn lại những kỷ niêm xưa không thể phai mờ về những gì chúng tôi đã được nhận ở BÁC. Có thế thôi.

Viết lại ít kỷ niệm về Bác nhân 1/6 để nhắc cho con em chúng ta hãy sống  ĐƠN GIẢN như chúng tôi đã sống ( kể ra tôi cũng lẩm cẩm rồi ), song nghĩ gì tôi viết nấy. Cũng muốn chia sẻ với những thế hệ sau này, khi Bác không còn nữa, biết để đừng thần thánh hóa Bác mà hãy nghĩ Bác đơn giản chỉ là một  CON NGƯỜI bằng xương, bằng thịt như chúng ta, nhưng có một  TÁI TIM, TÂM HỒN VĨ ĐẠI !!!!! Trong Tôi Bác là như thế đấy. Xin cám ơn các quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !
TN đứng sau lưng Bác

Hồng Anh thay mặt các bạn chào mừng Bác đến trại hè  thăm.

Ấy ấy, cháu ngồi cao lên chứ miệng đúng vào miệng chén, khi rửa ảnh ra người ta lại bảo cháu ăn tham, lúc mọi người còn quan tâm đến chụp ảnh, thì mình vội uống nước ngọt !



Ảnh này Bác đẹp lắm à ? Thế mặt Bác thế này có đẹp hơn không ?

Bác viết thư cho bao ОГОНЁК ( NGỌN LỬA NHỎ ) của TNLX bằng tiếng Nga ạ ?


Đến lượt cháu chụp à ? Vâng, thưa Bác.

Cháu làm gì sau lưng Bác thế?

Chữ Bác đẹp và cũng viết  NGHIÊNG đúng chữ Nga.




 

LỚP 2 TRƯỜNG TNVN MOSKVA KỶ NIỆM NGÀY CHIẾN THẮNG PHÁT XÍT ĐỨC.



Đã từ lâu, chúng tôi, những học sinh lớp 2 trường TNVN Moskva, cứ đến ngày chiến thắng phát xít Đức,  đều tổ chức kỷ niệm ở nhà một bạn nào đó trong lớp. Năm nay cũng vậy, tuy tất cả chúng tôi cũng đã ở tuổi  XƯA NAY HIẾM, nhưng khí thế vẫn như những ngày đầu tiên của những năm 1950 tại Moskva. Số người chúng tôi chỉ có dưới 10, nhưng rất sôi nổi. Các bài ca LX  lúc đó vang cả một khu, đến mức AI NÓI NGƯỜI ĐÓ NGHE. Cũng mở đầu bằng bài  CUỘC CHIẾN TRANH THẦN THÁNH , và rồi đến bài NGÀY CHIẾN THẮNG làm tất cả lạnh người sởn gai ốc ( các bài hát do Đoan đạo diễn )...Vui buồn lẫn lộn, truyện trò gợi lại kỷ niêm xưa như không muốn dứt...Nỗi nhớ ùa về, chúng tôi nhắc đến những người đã thay mặt nhân dân Xô Viết lúc đó đã chăm sóc, dậy dỗ chúng tôi thành  NGƯỜI.

Được biết trong Nam các bạn chúng tôi cũng tổ chức kỷ niệm ở nhà Lê thị Học, thế là chúng tôi gọi điện, lần lượt mỗi người một câu chúc nhau, vui lắm...Dù ở đâu, chúng tôi, những học sinh trường TNVN Moskva, cũng không quên họp nhau, nhắc lại kỷ niệm, công ơn của chính phủ, nhân dân Xô Viết lúc đó, vừa sau cuộc chiến tranh có 9 năm, mọi điều kiện đang còn rất khó khăn... Nhớ lắm, những kỷ niệm xưa, thời thơ ấu của chúng tôi.

Gần 4 tiếng họp mặt, truyện trò vẫn có vẻ ít, nhưng trời nóng, sức khỏe không còn như xưa, mọi người ra về và không quên hẹn năm sau vẫn thế.

Chúng tôi muốn nói với quí vị là lúc nào chúng tôi cũng biết ơn  LIÊN XÔ lúc đó đã đùm bọc, cưu mang chúng tôi, dạy dỗ chúng tôi thành NGƯỜI mà không phải thành ÔNG NỌ, BÀ KIA...Cuộc đời hưu trí hiện nay không dư giả gì, nhưng chúng tôi đều hài lòng với cuộc sống  XƯA.

Chúng tôi vô cùng biết ơn chính phủ nước  VNDCCH ( Đứng đầu là  Bác Hồ ) và chính phủ Liên Xô lúc bấy giờ đã dậy dỗ chúng tôi, tạo mọi điều kiện cho chúng tôi được ăn học tử tế, thành  NGƯỜI...

Dưới đây là mấy bức ảnh của  CÁC CỤ họp mặt.

Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !

Rót rượu chúc mừng nhé !

Chúc mừng  NGÀY CHIẾN THẮNG Phát xít Đức.

Chúc mừng ngày họp mặt

Chúc sức khỏe các CỤ và tình ruột thịt của chúng ta

Có gì ăn nấy nhé ! Vui, gặp mặt là chính !
Chầu tiếp theo.


Kết thúc buổi gặp mặt.



FANSIPAN - NÓC NHÀ ĐÔNG DƯƠNG.

Đã từ lâu cái tên Fansipan là niềm mơ ước của tôi được chinh phục đỉnh núi này. Chả là hướng đạo sinh thường họp nhau tại nhà ông tôi từ những năm 40 hay nhắc nhau là niềm mơ ước của họ được chinh phục nóc nhà Đông Dương tại VN.

Khi Nữ Hiếu tổ chức đăng ký đi, không một giây do dự, tôi đăng ký đi ngay. Cả tháng chờ đợi ngày lên đường. Vậy mà chỉ còn 2 ngày nữa Nữ Hiếu vẫn im thin thít. Gọi điện hỏi:

- ...Thế ngày 25/4/2016 có đi Fansipan không mà im thin thít thế ?

- Vẫn đi. Nhưng TN không đi đâu hết. Mới tai biến xong thì đi đâu. Ở nhà nhé !

- Ở nhà là thế nào. Vẫn kế hoạch như cũ và địa điểm cũ chứ gì ? TM không đi vì đau chân, tôi biết rồi. Hẹn gặp nhau nhé.

- Đi đâu mà gặp ? Ở nhà !

- OK!

Tuy vậy đến hẹn lại lên. Đúng ngày tôi có mặt tại nơi tập kết, duy chỉ có 1 lỗi lầm là đến nơi không phải 6h15 mà là 5h15 - sớm hơn đúng 1 giờ, vì để lầm đồng hồ báo thức.

Ôtô chuyển bánh đúng giờ, đỗ lại vài nơi đón các bạn trên đường đi và thẳng tiến Sapa. Đường lên Sapa năm nay khác năm 2014 là nắng sáng ấm áp, tha hồ ngắm cảnh chứ không MỜ SƯƠNG, mịt mù, tầm nhìn chỉ 3 m, vừa đi vừa HỐT ôtô lao xuống vực thẳm. Đến Sapa cũng đúng giờ, nhận phòng xong đi ăn trưa và kế hoạch từ chiều đúng theo đã đề ra. 

Ngày hôm sau sáng lên Fansipan, chiều đi thác Bạc và những nơi năm 2014 đã đi, chỉ thêm trại nuôi cá tầm và cá hồi thôi.

Cáp treo lên Fansipan đi 1/2 giờ bằng ta đi bộ 2,5 ngày thì thả mọi người xuống. Vừa xuống tôi hỏi người ở đó còn bao nhiêu bậc nữa tới nơi, bị Tuyết Minh mắng ngay :

- Hỏi gì ! Ở lại không đi tiếp đâu mà hỏi !

Tôi lặng lẽ quay đi, lẳng lặng bước và cứ theo chân mọi người lến. Khi vắng dần tôi nhìn đỉnh thẳng tiến. Sau tôi là Hà. Đến chùa lưng chừng tôi vào lễ. Hà hỏi :

- Chị có đi tiếp lên đỉnh không ?

- Tất nhiên rồi !

- Thế em cùng đi với chị. Chị chờ em với nhé.

- Ừ, 2 chị em cùng đi. Khi nào em mệt thì cùng nghỉ, đỡ mỏi lại đi.

Cứ thế chị em tôi vừa đi, vừa nghỉ leo đến nơi 639 bậc. Mệt thì mệt, mà vui lắm. Trên môi mọi người đều nở nụ cười, mặc dù mắt, mũi, tai, mồm thi nhau thở.

Xuống núi thấy đại tá bác sĩ nguyên viện phó QY viên 108 Nữ Hiếu nhìn mình miệng thì cười mà mắt thì LÁC trệch sang hẳn một bên ( nói phét tí cho vui chứ làm gì mà lác được )...:

- Sao rồi ? Lên đến tận đỉnh hả ? Có mệt lắm không?  Các bạn hôm nay giỏi thật. Mình nghĩ chân sau khi mổ không còn hạn dài nữa nên thôi không cố, chứ cố nay mai lại phải thay thì phiền. Thôi lên được 1/3 bậc đến chùa cũng là quá rồi.

- Giỏi rồi, không phải thanh minh nữa. Tôi có thay gì đâu mà đi cũng mệt và 2 chân cũng sắp RỜI ra rồi đây.

Chiều vẫn đi lên Cổng trời. Nơi đây lần trước sương mù không nhìn thấy gì lại đẹp hơn bây giờ, đường đá lởm chởm, gió lộng. một đám đất bằng đứng không vững có thể gió bay xuống vực. Vậy mà hàng quán 2 bên đường bán đồ lặt vặt, lá lẩu la liệt. Đặc biệt có cơm lam, ngô và trứng nướng... 


Định lên thác bạc, nhưng thời gian có hạn mà nhiều người muốn đi xem trại nuôi cá tầm và cá hồi nên rẽ xuống xem. Quân ta đi đâu là mua đấy. Các bà, cả các ông mua hàng triệu bạc RUỐC cá tầm. Chả biết của ta hay TẦU, nhưng mọi người mua hết cả mấy mẹt họ chuẩn bị cho du lịch lễ 30/4 và 1/5.


Ngày thứ 3 mọi người đi HÀM RỒNG, cái tên mới lạ chứ. Nơi đây bán vé đắt lắm 70.000đ/vé. Đi đến cổng trời 1 và cổng trời 2 là hết giờ. Đường đi leo dốc, toàn đá lớn, đá bé chen nhau đứng, khó đi, thời gian không nhiều nên quay về cho sớm. Hai bên đường nơi đây nhiều loại hàng khác chứ không chỉ thổ cẩm. Các cụ lại mua, lại chọn... Quần áo, mũ, váy, đèn xạc mặt trời và  đặc biệt là  GẬY để chống.

Trưa về ăn xong thay quần áo, trả phòng và 1 h chiều HN thẳng tiến. Các cụ hầu như không thấy mệt mỏi. Chia tay nhau , hẹn đi du lịch tiếp...







Chuyến đi có vậy, quí vị quan tâm thì đọc chơi cho vui. Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý. Trên đây là mấy tấm ảnh chụp xấu xí, mời quí vị chịu khó xem.

Xin kính chào !