Uuuu...xình xịch xình xịch xình xịch.....xinh xịch...
- Allo, allo,allo... Xin quí vị trên tầu nghe thông báo : Chuyến tầu về tuổi thơ của chúng ta đang đi trên cầu Long Biên bắc qua sông Hồng. Chiếc cầu duy nhất của Hà nội thời chống Pháp ( xây dựng từ thời Pháp thuộc ) và thời chống Mỹ ( ngoại trừ mấy chiếc cầu phao bộ đội bắc qua sông Hồng để vận chuyển vũ khí trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước ) . Nghĩa là chúng ta đang đi trên đất Hà nội cũ rồi. Mời quí vị nhìn qua cửa sổ của tầu để ngắm phố phường Hà nội xưa.
Tôi nhìn qua cửa sổ tầu , nhất là những nơi tầu đi qua đường phố có thanh chắn ngang mà rùng mình, vì sau những thanh chắn là các loại xe ô tô, xe máy, xe đạp, người đứng chật cứng như nêm cối. Khác hẳn xưa kia hầu như không có ô tô, xe máy mà chỉ có lác đác xe đạp ( có gắn biển số đăng ký như xe máy bậy giờ ) và người. Ký ức đưa tôi về các phố cổ, 36 phố phường Hà nội. Các phố to nhất Hà nội mà ngày ấy gọi là ĐẠI LỘ như TRẦN HƯNG ĐẠO, HAI BÀ TRƯNG, LÝ THƯỜNG KIỆT.
Tôi làm việc ở phố Trần Hưng Đạo, nhưng thường phải đến 66 Nguyễn Thái Học làm việc với chuyên gia, phố này bây giờ nổi tiếng với khách du lịch là phố tranh vàng bạc, đá quí. Nhớ lại một lần đi làm về muộn, khoảng 21 h rồi. Dắt xe ra đến cổng, định lên xe về thì ông chuyên gia gọi giật lại : Đứng lại xem ông hỏi gì , thấy ông lắng tai nghe và hỏi :
- Chị nghe thấy gì kg ?
- Tôi nghe tiếng rao của người bán hàng ! Chế mà phù, một món chè vừng đen (конжут) mà người Hà nội hay ăn vào các buổi tối hè nóng nực.
- Tiếng rao ???
- Sao, ông ngạc nhiên lắm à ?
- Sao tôi cứ tưởng có ai đấy bị đánh và bắt làm gì đó mà kêu :"не могу - nhiê màgù ! "( tôi không thể !) . Cứ kêu thế từ đầu đến cuối phố. Hóa ra là một món ăn à? Chị ăn thử chưa ? Có ngon không ?
- Tôi cũng chỉ nghe nói chứ chưa nếm thử bao giờ. Có lẽ cũng phải nếm thử xem sao.
Tôi bật cười giải thích, ông hỏi lại :
- Sao chị cười, tôi hỏi thật mà. Vì hầu như tối nào tôi cũng nghe thấy và rất thương ai đó bị đánh và bắt làm gì đó nên kêu như thế.
- Từ nay ông biết và không phải phân vân thương người nữa nhé. Thôi , chào ông tôi về.
Hôm nay sau 57 năm trên chuyến tầu về tuổi thơ tôi lại nhớ đến những ngày ấy và kể cho các bạn trẻ trên tầu nghe đồng thời biết một chút về những món ăn ĐÊM của Hà nội xưa.
Tiếc là tôi và nhiều bạn chưa được nếm món chế mà phù bao giờ. Hẹn các bạn một tối thứ 7 nào đó ta đi dạo phố cổ Hà Nội và cùng nhau nếm thử món chế mà phù trên phố đi bộ ở Bờ Hồ nhé.
Xin cám ơn các bạn đã đọc và góp ý.
Xin chào và hẹn ngày gặp nhau tại phố cổ Hà nội.