Năm nay tròn 70 năm kỷ niệm ngày thương binh liệt sĩ. Tôi không nói đến thế hệ cha, ông chúng ta mà ngay cả thế hệ chúng ta tôi cũng không dám động tới. Chỉ nói đến thế hệ sau chúng ta, nghĩa là con, em , cháu chúng ta đã hy sinh trong chiến tranh chống ngoại xâm, kể cả những năm sau 1975, đã hy sinh cho sự tồn vinh của đất nước.ÔI, SỰ HY SINH QUÁ LỚN, CẢ MỘT THẾ HỆ THANH NIÊN ANH HÙNG, RA MẶT TRẬN, GIỮA SỰ SỐNG VÀ CÁI CHẾT COI TỰA LÔNG HỒNG. VĨ ĐẠI VÔ CÙNG ! XIN QUÌ GỐI BÁI PHỤC, CÁM ƠN SỰ HY SINH VÔ BỜ BẾN, VÔ CÙNG VĨ ĐẠI CỦA CÁC LIỆT SĨ VÀ THƯƠNG BINH.
Hôm qua VTV đã tổ chức truyền hình trực tiếp với 4 cầu truyền hình : Hà nội, Thái nguyên, thành phố Hồ chí Minh và Thành cổ Quảng trị, để tri ân các liệt sĩ, với tên gọi DÁNG ĐỨNG VIỆT NAM. Chắc chắn ai đã xem kg thể không khóc. Ở Thành phố Hồ Chí Minh thì Trời cũng cùng khóc với dân. Mưa trút xuống như thác đổ, rừng người mặc áo mưa đứng lặng yên như rừng cây. Đúng nghĩa là ĐỜI TUÔN NƯỚC MẮT, TRỜI TUÔN MƯA.
Một mình với cái TV, nghĩ đến 2 cháu con chị mình đã ra đi cứu nước lúc 17 tuổi, vừa thi xong lớp 10. Cả 2 cháu vào bộ đội, ra chiến trường theo lời tôi khuyên, đã ra đi không trở về, tôi thật có lỗi, càng đau sót, càng ân hận...Ân hận hơn là 2 cháu đều ở diện học giỏi, được gọi đi học ngoại quốc theo tiêu chuẩn gia đình liệt sĩ, vì nhà có 4 con trai thì 3 anh ruột của cha nó đã hy sinh ở Hà nội trong đội QUYẾT TỬ CHO TỔ QUỐC QUYẾT SINH.Tôi vô cùng ân hận nữa là anh, chị tôi đến nay đã ngót 100 tuổi bao năm khăn gói tìm 2 con hết nơi này đến ơi khác, rừng rậm, suối sâu, đèo cao...Vậy mà không có dù chỉ là 1 lời trách móc tôi. Thà anh, chị tôi chỉ 1 lần và 1 lần thôi trách tôi vài lời tôi còn thấy nhẹ bớt chút ít. Biết là chiến tranh ác liệt, 2 cháu mình đều là đặc công, nhưng tôi cũng không bao giờ nghĩ chúng không về. Cháu đầu sau 1968 đánh Quảng trị xong được phép về thăm nhà, gặp cháu tôi còn động viên cháu chiến đấu và ngày trở về sẽ sang LX học như cô. Tôi bảo cháu kể lại những chuyện chiến ác liệt năm 1968, nhưng cháu nói bí mật, cô cứ coi chúng cháu như những THẰNG KẺ TRỘM khi nào chiến thắng trở về cháu sẽ kể cô nghe. Nhưng có ngờ đâu đến giờ phút này cháu vẫn nằm đâu đó không về.
Trên đất nước này, hỏi còn mấy gia đình không có người thân hy sinh cho sự tồn vinh của ĐẤT NƯỚC. nghĩ đến thế mà đau thắt tim , gan...
Chúng ta, những người đang tồn tại hãy cho con , cháu mình biết được ý nghĩa của ngày 27/7 với sự hy sinh của các bậc cha , anh chúng... Nhiệm vụ của chúng ta đấy, tôi nói thế, vì không ngờ nhiều cháu không biết, không hiểu ý nghĩa của ngày này. Mong quí vị thông cảm sự lẩm cẩm của bà già nhân ngày này.
Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý. Tâm trạng bất an nên viết có gì sai xin được lượng thứ.
Xin kính chào quí vị !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét