Từ lâu tôi đã mong được đi lên Sapa mờ sương, đứng ở dưới đất mà như mình đang ở trên trời. Cứ tưởng người ta cường điệu chứ làm gì có thật.
Nhờ có BĐH K5-QL tổ chức đi nên tôi lập tức xin bám càng. Nếu không có lần này chắc tôi chả bao giờ được đặt chân lên đất Sapa.
Sáng 22/11/2014 khởi hành 7h mà tận 13h30 mới tới khách sạn Hở mông(HMong). Cả quãng đường dài cao tốc cứ mờ mờ, ảo ảo, tầm nhìn xa nhất chỉ 5m, lái xe thật căng thẳng, còn khách ngồi trong xe như đi trên mây. Chả nhìn thấy gì chung quanh, chỉ cảm thấy loắt loéo, nghiêng nghiêng, ngả ngả, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm trắng xóa, cây cối cũng chả biết cao thấp, to, nhỏ ra sao. Một số người đã đắm chìm trong giấc ngủ...
May hôm quay về trời cho phép ngắm Sapa, nên sáng sủa, quang mây. Trên đường về mới thấy con đường ngoằn ngoèo thế nào, lúc này mới thấy tay lái của lái xe thật là vững, đáng nể.
Tôi không dám kể gì về cảnh đẹp của Sapa, tâm trạng của những thành viên trong đoàn, vì có bài của phóng viên đích thực K5 viết và ảnh đầy đủ, tôi chỉ nói cảm tưởng của riêng tôi thôi.
Ngày đầu hơi buồn vì sương mù che phủ kín, lại thêm Sapa mất điện đến tận tối chả nhìn thấy gì, đã vậy trong nhà còn ẩm ẩm, giá giá. Tối có điện mọi người rủ nhau đi CHỢ TÌNH. Lúc này Sapa mới lộ ra cảnh đẹp mê hồn. Dân bầy đầy hàng ra bán, chủ yếu là hàng thổ cẩm. Chợ thì dọc theo dốc núi nên cũng phải trèo bậc thang lên. Tất nhiên ta đi chợ xem hàng hóa, nhưng chủ yếu của đoàn là đi KHÁM PHÁ CHỢ TÌNH.
Kiến trúc Sapa là theo kiến trúc từ thời Pháp thuộc, nên hầu hết là nhà TÂY. Người dân nơi đây là người dân tộc Giao đỏ, Giao đen ( đỏ, đen là gọi theo trang phục) còn các dân tộc như Kinh, Tầy, Nùng, Ráy ít hơn. Thật ra mình cũng không phân biệt được, chỉ nhìn thấy xanh xanh, đỏ đỏ, đen đen thôi. Hỏi thăm dân chợ tình sao chưa họp thì họ trả lời 9 h hay 9h30 mới họp. Mà họp là họ hát hò với nhau chứ có làm gì đâu. Các cụ thấy muộn vả lại mệt nên quay về để hôm sau đi tiếp.
Hôm sau ăn sáng xong đi Thác Bạc, Cổng Trời, chiều đi cắm Bản. Cố trèo 300 bậc thang cao đến gần đầu gối lên đỉnh thác mà chả thấy BẠC đâu, đành ngậm ngùi xuống. Lên đến đỉnh thì mắt, mũi, tai, mồm thi nhau thở, 2 chân từ đầu gối xuống tưởng sắp chia tay mình... Đi tiếp đến CỔNG TRỜI, thật đúng Cổng Trời vì chân đạp đất, đầu đội Trời chả thấy gì. Lẽ ra ngày không mù thì nhìn xuống thung lũng dưới chân toàn ruộng bậc thang và cả dẫy núi Phansipan dài đằng sau đẹp lắm. Cả đoàn thất vọng quay về...
Đi cắm bản thì người đân tộc bám mình phát sợ. Chính sách của họ là :" Không cho chúng nó thoát, không cho chúng nó thoát, chúng bay vào sẽ không có đường ra ". Nó bám hỏi, mình trả lời là nó đòi mua thổ cẩm và đòi tiền. Mình chụp ảnh, nó đứng vào, chụp xong nó đòi tiền.Có anh Việt Kiều từ khói lửa Ukraina về, ít tiền lẻ đã cho hết, họ vẫn theo đòi mua hàng hộ. Anh ta đứng kiên nhẫn nghe giới thiệu các mảnh thêu và giá tiền, nghe xong anh trả lời tỉnh khô:" Không có tiền, hết tiền rồi". Vậy mà nó vẫn không tha theo ra tận ô tô yêu cầu mua. Hàng thổ cẩm đắt hơn ở HN. 1 cái túi thổ cẩm đựng tiền và điện thoại ở HN mua 15 nghìn, thì nó đòi 30 nghìn. Trả 15 nghìn nó quyết không bán, tức mình tôi trả :" 15 nghìn 2 cái thì có". Vậy là nó bán luôn. Tiếng anh nói thạo hơn tôi nhiều. Một con bé con đứng đến bụng tôi, địu 1 đứa sau lưng, mặt bé bằng lòng bàn tay, ngửng mặt lên hỏi :" Bà bao nhiêu tuổi ?" mình buồn cười quá không trả lời, vì trả lời nó đòi tiền mình không có 5 - 10 nghìn trả cho nó...Thật ra không trả nó cũng chẳng làm gì được mình, nhưng nó lèo nhèo làm phiền mình...
Ăn ở khách sạn thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ đặc biệt là được ăn 1 bữa lẩu cá tầm và 1 bữa cá hồi rán ròn Sapa nuôi. Lần đầu tiên nhiều người mới được ăn cá tầm.
Từ bé tôi thấy ở đây có 2 cái đặc biệt , đó là : mây mù liên tục chuyển động rất nhanh, nhoáng 1 cái là cảnh hiện ra trước mặt khác rồi. Còn khách sạn thì xây bước vào là tầng đất, rồi xuống tầng 3, xuống tiếp tầng 2 và tầng 1. Từ tầng đất lên tầng 4, tiếp là tầng 5.
Cũng vì ngược như thế nên ở đấy gần trọn 2 ngày, 2 đêm mà chúng tôi vẫn chưa quen, cứ vào khách sạn là định lên tầng 2 chứ không phải xuống tầng 2.
Sơ qua cảm tưởng của tôi chuyến đi Sapa bám càng K5. Cám ơn BĐH K5 và tất cả các anh chị K5 đã cho mẹ con tôi 1 chuyến đi du lịch tuyệt vời và đặc biệt. Xin thú nhận là tôi đi chơi thật sự chứ không mua gì đáng giá 1 xu đâu nhé.
Xin kính chào !