Nhớ ngày đầu tiên chúng tôi đến nơi ở là nhà 28, phố Katralov Moskva ( улица Качалова дом 28). Chân ướt, chân ráo nhận phòng ngủ, lớp học xong, mọi người thấy các bạn người Nga đứng đầy quanh cửa sổ, vẫy tay, nói nói, cười cười mà cả 2 bên chẳng hiểu gì nhau. Trời tháng 10 đã lạnh, nên cửa sổ đóng kín, mà cửa sổ thì 2 lần kính nên chỉ thấy mồm mấp máy, tay ra hiệu. Ai cũng háo hức muốn mở cửa sổ ra, nhưng các chị bảo mẫu không cho mở vả lại cửa cũng dán kín các khe không thể mở được.
Vừa làm quen với các bạn trong lớp được mấy hôm thì tôi lăn ra ốm. Chiều nào chi y tá cũng đi kiểm tra sức khỏe của học sinh các lớp. Tôi không nhớ rõ có phải chị ấy đo nhiệt độ cho từng người không, nhưng khi chị đo cho tôi thì nhiệt độ lên tới 39 độ. Chị nói gì tôi không hiểu, nhưng thấy chị dắt tay tôi đứng dậy, nói với chị bảo mẫu thu sách của tôi lại rồi chị cầm và dắt tôi đi. Chị đưa tôi ra sân rồi dắt lên tầng 2, cho tôi vào 1 phòng và chỉ cho tôi cái giường, ra hiệu cho tôi nằm xuống đấy. Tôi lắc đầu và chỉ chị ra sân, nơi chị vừa dắt tôi qua và ra hiệu tôi muốn về lớp. Chắc chị hiểu nên lắc đầu quầy quậy, ra hiệu cho tôi nằm xuống. Vậy là tôi phải nằm lại để cách ly ở trạm xá của trường.
Những ngày nằm trạm xá buồn đến chết. Thỉnh thoảng Hồng Anh và Việt Nga lừa lúc vắng chị y tá lén vào thăm tôi. Hai bạn này học lớp 5 , nên cô giáo dạy tiếng Nga, họ học nhanh lắm, đã biết được mấy bài hát. Mỗi khi thăm tôi 2 bạn tranh thủ dạy lại cho tôi những bài hát mới học được bằng tiếng Nga. Học truyền khẩu chứ có biết chữ đâu.
Ở trạm xá chừng 10 ngày, xét nghiệm máu xong họ báo cho chị phụ trách là tôi bị sốt rét chứ không phải cúm, nên không sợ lây, cho tôi về lớp.
Về đến lớp, ngồi vào chỗ cũ, tôi thấy các bạn mình đã đánh vần được tiếng Nga, hơn nữa còn biết được 1 số từ, thuộc được nhiều con vật trong tranh. Tôi phục lăn và nghĩ thầm :" Sao chúng nó học nhanh và giỏi thế nhỉ. Giá mà mình được giỏi như chúng nó thì thích quá..." Đang nghĩ miên man thì thấy có bạn nào đó gọi :
- Cô giáo gọi Tuấn Nga kìa, đứng dậy lên bảng đi!
Lớ ngớ nhìn các bạn thì lại có tiếng :
- Tuấn Nga lên bảng đi, còn ngồi ngẩn ra đấy làm gì.
Vội vàng bước lên bảng, đứng cạnh cô giáo mà mình run lẩy bẩy, tim đập thình thình...Ngay lúc đó cô giáo nói bằng tiếng Nga :
-Em lại gần cửa ra vào và mở cửa ra !
Đứng ngây người ra, chả biết làm gì thì Thúy Lan vội nhắc bẳng tiếng Việt:
- Lại gần cửa ra vào và mở ra đi.
May quá, Thúy Lan nhắc cho, tôi bước lại cửa và mở ngay cửa ra.
- Em lại gần bảng, xem tranh vẽ.
Ở dưới các bạn lại nhắc bằng tiếng Việt:
- Quay lại bảng, đứng cạnh bức tranh vẽ các con vật ấy.
Tôi quay lại bảng , đúng gần bức tranh.
- Em hãy chỉ con thỏ .
Nhìn xuống lớp, thấy Thúy Lan lại nhắc;
- Con thỏ, chỉ con thỏ đi ! Mau lên chỉ con thỏ đi chứ còn nghĩ gì !
Cứ thế hết con nọ đến con kia, cô giáo nói tiếng Nga thì các bạn lại nhắc tôi bằng tiếng Việt.
- Thôi, em về chỗ.
Các bạn lại :
- Xong rồi, về chỗ ngồi đi còn đứng đấy làm gì.
Cô giáo cho điểm vào sổ điểm của tôi, tôi cầm sổ điểm về chỗ ngồi và nhìn thấy điểm 5 tròn chĩnh.
Cả lớp cười và đều nói bằng tiếng Việt :
- Sướng nhé, được 5 điểm còn gi !!!
Tôi và các bạn cũng cười, cô giáo không hiểu sao cả lớp cười nên cũng nói :
- Các em cười à . Tuấn Nga giỏi lắm.
Cả lớp càng cười to, mà cô giáo thì không sao hiểu nổi bọn VN ma mãnh nhắc bài nhau toàn bằng tiếng Việt. Mấy tháng học đọc, viết và từ, cả lớp hầu như toàn 5 điểm.
Con 5 đầu tiên của tôi trên đất Xô Viết là thế đấy. Kể lại để mọi người biết những ngày đầu chúng tôi đã học tiếng Nga như thế nào. Khi ấy chúng tôi chẳng có tự điển, chẳng có phiên dịch, vậy mà sau hơn nửa năm chúng tôi hầu như đã hiểu hết mọi giao tiếp và đã vào lớp học cùng các bạn người Nga. Cuộc sống Nga hóa của chúng tôi là thế đấy ! Bức ảnh trên là bức ảnh đầu tiên anh Lý Trọng Hưng tập chụp và thấy tôi đang ngồi học anh đã chụp rồi tặng tôi, cũng là bức ảnh đầu tiên của tôi trên đất Xô Viết. Xin cám ơn các bạn đã đọc.
Xin kính chào !