Du lịch Miền Trung 2012

MỘT TUẦN DẠO QUANH PHỐ PHƯỜNG...




Từ thứ 2 đến thứ 6 tuần qua tôi đi dạo quanh phố phường Hà nội ngắm cảnh ngày nay mà không thể nhớ lại ngày xưa nó thế nào. Từ thứ 2 đến thứ 6 là thế này : Thứ 2 : Ngồi đọc 1 lúc rồi 8h30 phút ra khỏi nhà, định bụng đi siêu thị xem có gì hay, rẻ mua về. Tôi đã quên không nhớ siêu thị VinMart chỉ mở sau 9h30. Đến nơi chỉ toàn thấy người là người chờ mở cửa, trẻ con chơi, đuổi nhau bên ngoài. Đi quanh 1 lúc, chụp vài tấm ảnh và quên bẵng ý định vào siêu thị, tôi cứ thế rảo bước đi tiếp. Đến chỗ có đường phố rẽ tay phải, tôi rẽ ngay. Đi 1 lúc lại nhà không số, phố không tên, chỉ thấy toàn hàng ăn vỉa hè, nhiều người ngồi ăn sáng, uống nước, nghỉ ngơi. Chẳng biết hỏi ai, cứ đi tiếp. May thế, phố Cự Lộc, nơi trước đây tôi đã đến mấy lần nộp quần, áo từ thiện và đến nhà 1 bạn TSQ chơi mấy lần. Tin vào trí nhớ của mình tôi đi tiếp. Nhưng đi về bên trái không đi, lại rẽ phải. Vì thế càng đi, càng xa...Tìm mãi mới biết mình lầm nên quay lại, nhìn đồng hồ đã gần 12h. Đi thêm 1 đoạn nữa , may quá, cái hồ quen thuộc hiện ra trước mắt. Mệt muốn chết, 2 chân mỏi rời, tôi rẽ vào hồ, ngồi bên nhà Mộc Dục của phố Cự Lộc nghỉ cả giờ mới chầm chậm quay về. Hết ngày đi bộ thứ nhất.

Sáng thứ 3; Trời mát mẻ, không nóng, không lạnh. Thoải mái đi bộ. Định đi bộ xem phố Hoàng Đạo Thúy nhà TO và CAO như thế nào mà ai cũng khen phố mới ĐẸP, không lổn nhổn. Đi được hơn 2 bến xe thì họ bào đường, chắn không cho đi. Hỏi anh công nhân đang đào đi tiếp có được không, anh ta trả lời:
 - Bác rẽ sang tay trái, đi một đoạn rồi rẽ sang tay phải, đi tiếp.
 - Cám ơn anh. - miệng cám ơn, chân cứ bước. Đi 1 đoạn không nhớ anh ta dặn, thế là tôi cứ đi mãi, đi mãi... Lạc vào 1 cái làng nào mà nhà cao, nhà thấp, cũ, mới nhấp nhô. Hình như đây là 1 làng có từ trước chứ không phải làng mới. Đường bé, quanh co, đi mãi đi mãi lại về đúng nơi lúc nẫy vừa ở đấy ra. Tôi cố tự mình thử tìm đường về. Nhưng càng cố, càng lạc sâu hơn... Cuối cùng đành tìm người hỏi:
- Anh ơi, anh làm ơn chỉ cho tôi đường về làng Mọc Quan nhân.
- Bác cứ đi thẳng rồi rẽ sang tay phải, đi hết đường là tới.
 Cám ơn rồi rít, rồi tôi đi tiếp. Đi thẳng rồi rẽ tay phải, tay phải 2 đường đều vào ngõ cụt, chả thấy đường đâu. Lại tìm người hỏi, bà này ngạc nhiên hỏi :
- Cô người ở đâu mà không biết làng Mọc Quan Nhân, phải hỏi thăm.
- Dạ, tôi người làng Mọc Quan nhân ạ. 
Bà này tò mò hỏi đủ thứ mới chỉ đường, còn nói:
- Cô người làng ta mà ăn mặc khang khác nên tôi phải hỏi.
- Thôi được rồi, bà làm ơn chỉ giùm tôi, nếu không tin tôi là người làng ta cũng được.
- Thì cô đang đứng sau đình làng, bên cạnh là chùa làng đấy thôi. Thế tôi mới ngặc nhiên, đứng sau đình, chùa của làng mà hỏi đường về làng.
 5 làng mọc này thì đâu chả có đình, chùa san sát, tôi làm sao phân biết được đình, chùa của các làng.
Tìm được đường về nhà là 14h, sau khi lạc vào mê cung của 5 làng Mọc...
Hết ngày thứ 3.

Sang ngày thứ tư như tôi đã viết bài " Quyết không lạc " đăng hôm trước rồi.

 Ngày thứ 5, để xóa cái VẾT lạc, tôi quyết định đến nhà cô bạn NTN ở Thành công. Tôi nhớ lời cô bạn dặn :" Để nhớ đường rẽ vào nhà em, khỏi lạc, cứ đến nhà xanh xanh chị rẽ vào. Tôi đã đến đây không thể tính bao nhiêu lần, nhưng lần nào cô bạn cũng phải tiễn tôi ra đường Láng Hạ chỉ cho đường về.
 Đi 1 lúc thấy chưa đầy 9h. tôi rẽ vào đền Ứng Thiên ngồi. Đến 9h, người đến lễ đông, mùi hương, mùi vàng nồng đặc, tôi bỏ ra ngoài đi tiếp, đến hãng ô tô Ford, tôi vẫn đi tiếp mãi chả thấy cái nhà xanh xanh đâu mà lại lạc vào phổ Nguyên Hồng, Vũ Ngọc Phan...Tìm mãi thấy khu tập thể thì nhà nào cũng như nhà nào, tôi không nhớ số nhà, hàng quán, chợ cứ san sát như mê cung, ma trận không biết đâu là lần. Vừa mỏi, vừa mệt, vừa muộn, gần 12h, tôi đành tìm đường về. Về đến nhà cũng gần 2 h chiều.

Ngày thứ 6 đi bệnh viện chắc chắn không lạc. Hàng chục năm nay tháng nào cũng đi BV thì lạc làm sao được. 5 giờ sáng ra bến ô tô. Chờ xe 51 đến nửa tiếng. Xe đến tôi lên xe mua vé. Đi 1 lúc thấy mấy phố lạ quá, trên xe chỉ có lái xe, người bán vé và tôi. Tôi hỏi người bán vé:
- Xe này mọi khi đi đến BV Thanh nhàn phải không anh ?
- Vâng, nhưng bây giờ đường Thanh Nhàn đang đào, chúng cháu đi đường khác, giá biết bác đi xe 30 gần hơn.
- Thế xe này có đến được BV không ?
- Được, nhưng bác phải đi bộ xa lắm.
- Vậy đến chỗ nào xuống đi bộ thì anh bảo giúp tôi nhé.
Chỉ có 3 người đi trên xe đến chỗ anh ta thả tôi xuống, cách BV chừng 4 cây số. Đi bộ thì tôi không lo vì tôi đi quen và đi nhanh. Đến BV mới hơn 8h. Bệnh viện hôm nay do đứt CAB quang AAG , họ dùng mạng nội bộ nên các xét nghiệm cũng hạn chế, người khám vì thể vắng hơn Tôi xin không xét nghiệm mà chỉ xin thuốc về luôn. Vậy là hơn 9 h đã lĩnh thuốc song, tôi hí hửng hôm nay được về sớm.
Đường về tôi đã tính nhẩm sẽ đi bộ đến trường ĐHBK HN, rồi đi xe 18 về cũng được. Cứ cắm đầu đi đến phố Võ thị Sáu, thì thôi xong, chết rồi, họ đào đường bắt quay lại không cho đi tiếp. Rẽ vào công viên Tuổi trẻ, định tìm xe buýt, nhưng trong công viên nó chỉ chỗ nọ, chỗ kia, tôi không biết đâu mà lần, đành hỏi đường đến công viên Thống nhất. Hơn 12 h mới tới công viên Thống nhất, đợi xe hơn nửa tiếng mới có. Về đến nhà vẫn hơn 1 giờ chiều.
Vậy là 1 tuần dạo quanh phố phường HN đào bới khắp nơi tuy lạc, nhưng vẫn tìm được đường về. Chỉ khổ là hôm nào về đến nhà chân tay cũng rời rã, quần áo lót mùa đông mà ướt như vừa đem từ máy giặt ra. 
Tôi quyết định cả tuần sau không đi đâu nữa, nhưng không đi đâu thì làm gì khi MẤT MẠNG. CAB quang AAG, hôm nay mới tạm dùng được. Buồn muốn chết các bạn ạ.
Xim cám ơn tất cả những ai đã đọc và xin kính chào !





 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét