Du lịch Miền Trung 2012

QUYẾT KHÔNG LẠC.




Khoác chiếc áo lên vai, khóa cửa, bước xuống cầu thang, bụng bảo dạ :" Lần này quyết không lạc ". Đi ven sông Tô Lịch 1 lúc thì lạc sao được. 
Tôi có tật là đi đâu đó cứ bước xuống cầu thang là phải nhẩm đường đi, ấy thế mà 10 lần đi thì phải 9 lần lạc, nói không ngoa.  Tôi thường xuyên đến nhà cô bạn ở Thành Công, mỗi lần ra về cô ấy phải đưa ra 1 đoạn và dặn :" Nhớ rẽ tay trái đấy ! Khi nào đến em nhớ đến chỗ ngôi nhà kia, màu xanh thì rẽ vào !" Thế mà vẫn lạc...

Bước xuống cầu thang hôm nay tôi quyết định đi dọc theo  SÔNG TÔ LỊCH chắc chắn không thể lạc. Trong túi vang lên từ điện thoại di động những bài hát của Xophia Rotaru , Alla Pugatreva, Trosin...  Bước chân cứ theo bài hát mà đi, không còn nghĩ gì đến ý định trước đó, đến bài chiều Moskva do Trôsin hát, tự dưng đi bên sông Tô Lịch mà đầu tôi lại tưởng tượng mình đang đi ở sông Moskva, miệng lẩm nhẩm hát theo. Có cái khổ của tôi khi nghe bất kỳ bài hát nào, gặp hiện tượng nào, nhìn thấy cảnh vật nào giống những gì đã xẩy ra trong quá khứ thì nó lại hiện nguyên hình lúc ấy. Gần hết bài hát tôi bỗng trông thấy ngôi chùa ngay trước mặt, mắt nhìn, chân cứ bước vào chùa lúc nào không hay.

Cảnh chùa buổi sáng mờ mờ trong sương, đẹp quá, nó tĩnh mịch làm sao ! Tôi đi vòng quanh chùa, ngắm 2 hòn nom bộ 2 bên, cá vàng lượn tung tăng, thảnh thơi trong bể non bộ đẹp tuyệt. Vòng qua bên cạnh chùa có nhiều cây, hoa đẹp và tươi roi rói, nhiều bông hoa cánh còn đọng những hạt sương long lanh. Đi mấy bước tôi thấy 1 cây mai tứ quí. Thế là cảnh ở làng Đại Yên ông tôi cũng trồng cây này hiện ra. Tần ngần bên cây, nhìn thấy bông hoa rụng, cúi xuống nhặt bông hoa. Cảnh nhà ông tôi ở làng Đại yên lại hiện nguyên hình. Cầm chiếc hoa trên tay, tôi rưng rưng nước mắt... Bỗng có tiếng hỏi :

- Bà lấy cái gì ở đây thế ?
- Sao bà hỏi tôi lấy gì ? Bà nhìn tôi xem 2 tay tôi có gì ! - Tôi xòe 2 tay, nhìn người đàn bà già, mồm méo đến gần mang tai hỏi mình ngạc nhiên.
-  Bà lấy gì đấy ?
- Sáng ra tôi đi vãng cảnh chùa, nhặt 1 bông hoa rụng, bà lại hỏi tôi lấy gì ! Ở đây còn có gì để lấy ?  Tôi vừa nói, vừa xòe tay có 1 bông hoa tứ quí rụng vừa nhặt, tay kia vạch chiếc áo khoác.
-  Bà nhìn xem trên người tôi còn có gì để bà nghi tôi ăn cắp.
- Sáng ra bà ấy đi vãng cảnh chùa lại hỏi người ta lấy gì, bà này thật lạ. - một ông đứng cạnh tôi nói luôn.
- Thì tôi hỏi bà muốn lấy gì, tôi lấy cho chứ sao. - người đàn bà thanh minh.
- Tôi đến đây còn lấy gì hả bà ?  Câu hỏi của bà mới lạ sao. - Nói xong câu này tôi ra cổng chùa đi thẳng không ngoái lại.

Trời ơi, không may rồi, tôi biết đi đâu bây giờ ? Mà tôi đang ở đâu chứ. Cái dự định QUYẾT KHÔNG LẠC của tôi biến mất. Tôi tức câu hỏi của bà không quen trong sân chùa, chân cứ bước, mắt cứ nhìn thẳng mà không biết mình đi đâu.

Cũng bên bờ sông Tô Lịch, nhưng không đi hướng về nhà mà cứ tiếp đi xa hơn. Khoảng 1 tiếng sau mới sực nghĩ ra mình phải về thì đã xa lắm rồi. Đầu nghĩ thế nhưng chân vẫn bước đều, mà không hiểu vì sao tôi thấy cảnh trước mặt lạ quá. Nhìn quanh quẩn mới thấy mình đi vào 1 làng nào đó. Tôi không hoang mang, vì từ xưa tôi lạc trong rừng nhiều, vẫn tìm được đường về. Nga có câu :" Lưỡi sẽ đưa ta đến Kiev ", nghĩa là chỉ cần dùng cái lưỡi hỏi là đi đâu cũng được, xa mấy cũng đến.

Trong làng vắng người đi, tôi chờ 1 người nào đó trong nhà đi ra, vì họ là người bản xứ mới biết, chứ cứ hỏi bất kỳ ai trên đường thì chả khác gì tôi. Có anh dắt xe trong nhà đi ra, tôi liền hỏi đường về cầu Cống Mọc. Anh ta trợn mắt hỏi :

- Bà ở đâu mà hỏi đường về cầu Cống Mọc ?
- Tôi ở phố Quan Nhân.
- Bà có biết đây là đâu không ?
- Thì tôi không biết mới hỏi anh.
- Đây là Cầu Giấy, bà ơi !
- Thế à ! Dù sao anh cũng chỉ cho tôi lối về cầu Cống Mọc được chứ ?
- Tất nhiên là được, nhưng xa lắm, bà ơi !
Anh ta chỉ cho tôi lối về, qua đường nọ, đường kia cho dễ nhớ. Tôi cám ơn rồi rít, rồi bước đi theo lối anh chỉ. Đi 1 lúc tôi lại chẳng biết mình đi đến đâu, lại hỏi, người ta lại chỉ đường... Lang thang hết mê cung này đến ma trận kia mới xác định được lối về.
Ra khỏi nhà lúc 8,30h về đến nhà đã 2h chiều...
Thế là lại lạc, mà lần này lạc xa hơn, lâu hơn mới đau chứ ! Hơn 5 tiếng sau mới tìm được đường về, khi đi dự định chỉ đi bộ 1 lúc cho khuây khỏa.

Tôi còn thế, cho nên nhiều CỤ già hơn mình lạc cũng là phải. Quí vị thấy có buồn cười không??? Ai đọc thấy buồn cười thì cứ cười thoải mái nhé, vỡ bung thì kệ đấy.
Xin kính chào !


15 nhận xét:

  1. Đi mà đầu óc cứ nghĩ miên man thì lạc đường là phải rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thấy TN lạc TM SƯỚNG rơn ! Cứ sướng đi cho NHỚN LÊN và BÉO RA 1 CHÚT nhẻ. Chào !

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Đãng trí lạc thì có gì đáng yêu , hả HC ơi ? Máy viết được vài chữ lại bIến mất, chán thế ! Chúc HC vui vẻ, làm TỪ THIỆN ĐƯỢC NHIỀU ! CHÀO !

      Xóa
  3. Hì ! Đọc chuyện chị gái kể em cứ tủm tỉm cười, lại nhớ hôm thứ bảy vừa rồi em chở chị gái em về quê thắp hương cho Ba Mẹ em, đường cần đi thì họ đổ đất đỏ ngập cả bánh xe ko đi đc, nếu đi thì phải đi đường vòng xa thêm chục cây số, em gái thử đi đường tắt qua sông bằng cầu phao, đường này gần nếu biết đi, lần đầu tiền em đi mà nên toàn vào đường làng đất đỏ nhà họ chứ ko có đường to như mọi lần em đi chị gái ạ. Thế là đi đến đâu hỏi đến đó thật phiền phức, đến gần quê mới nhận định ra đường về làng mình ngay chỗ UB xã, thế là khi lên em gái ko đi đường tắt nữa mà cứ thẳng đường to mà đi, xa tí nhưng nhớ đường ko bị lạc nữa (~_~)

    Chị gái cứ phát huy 10 lần đi thì 9 lần bị lạc rồi chị gái nhé ! Chúc chị gái vui khỏe thong dong ngắm cảnh vãn chùa he he

    Trả lờiXóa
  4. " Chiều Hồ Tây lang thang hoài trên phố
    Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi con đường..."

    Chị có tâm hồn nghệ sỹ rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không phải lang thang trên phố mà là lang thang lạc trong làng. Chị vẫn có tâm hồn nghệ sĩ từ bé mà, nhưng không có duyên làm nghệ sĩ Thu Giag ạ. Chào !

      Xóa
  5. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  6. Lần sau TN có lạc thì nhờ bác xe ôm hay taxi đưa về,đừng đi lan man làm người nhà lo đấy.Chúc năm mới trí nhớ tôt nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có ai biết đâu mà LO hả Minh Gương !!! Còn TN thì từ xưa đến nay KỴ xe ôm và taxi. Vào mạng MG mà nó viết : rất tiếc mạng bạn tìm kg tồn tai, trục trặc tức thế ! Chào !

      Xóa
  7. Nếu chị cứ mải 'lac' vao ký ức như thế thì chi còn lạc dài dài...

    Trả lờiXóa
  8. Chào anh thanhthuosczvolen! Lâu lắm mới được anh ghé thăm, cám ơn sự quan tâm của anh ! Có lẽ anh nói đúng, nhưng thói quen đó nó ngấm vào MÁU của tôi nên sửa quá khó và có lẽ tôi phải mang nó theo suốt cuộc đời thôi.Mong rằng mỗi lần lạc lại mang đến cho tôi một điều gì mới mẻ.Cám ơn sự nhắc nhở của anh. Chào !

    Trả lờiXóa
  9. Cảm thông với TN quá – tâm hồn thì lạc trong ký ức còn hai chân thì lạc ngoài đường. Cứ thế này thì có ngày vừa đi vừa hát dọc bờ sông Mascơva mà không biết đấy- vì cứ tưởng là sông TL!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Biết bao giờ đã được vừa đi vừa hát dọc bờ sông Moskva , hả anh VH ? Thôi đành ở lại sông Tô Lịch ô nhiễm, hôi hám, mọi người đều sợ vậy. Đành hàng ngày dạo bờ sông Tô ô nhiễm và siêu thị Cầu giấy thôi.Cám ơn sự thông cảm của anh nhé. Xin lỗi , vì mạng nên bây giờ mới trả lời anh được. Chào !

      Xóa