Du lịch Miền Trung 2012

THÔNG BÁO HỘI LÀNG ( với tất cả những ai quan tâm đến rước kiệu và kiệu quay ).


Tôi biết vừa qua có nhiều bạn quan tâm và hơn nữa là không tin có kiệu QUAY, nên nhân 5 làng Mọc quê tôi có hội làng và rước kiệu, tôi thông báo ai muốn và quan tâm thì đến xem. Xin thông báo cụ thể chương trình như sau : 

1. Ngày 10/2 ( chủ nhật, 29/3/2015 ) - lễ trong đình, ban ngày chơi các trò chơi, tối có biểu diễn văn nghệ.

2. 11/2  ( thứ 2, ngày 30/3/2015) - chọi gà, cờ người, đu quay, ném vòng, đập niêu...

3. Ngày12/2 ( thứ 3, ngày 31/3/2015 ) - 7h30 bắt đầu rước kiệu đi, 13h30 rước lại về đình.
Là người của làng MỌC QUAN NHÂN, 1 trong 5 làng mọc tôi mạn phép mời tất cả ai quan tâm đến xem.

Tôi vốn hay lạc đường nên không dám chỉ đường, nhưng nếu ai đi thì nhớ đi đường Láng đến cầu CỐNG MỌC, qua cầu đi thẳng phố Quan Nhân là đến đình làng.

 Kính mời khách thập phương !

Kính chào !

CÀ PHÊ.


Trời mưa tầm tã, khắp nơi ẩm ướt, chẳng ai muốn rời căn nhà của mình để ra đường, trừ những người BUỘC phải đi làm hay ra đường có việc không thể đừng. Tôi cũng không ngoại lệ, chả muốn rời căn phòng nhỏ hẹp 12m2 của mình. Thế mà các cháu hội Егорьевск ( Egorevsk) lại hào hứng tổ chức các buổi đón tiếp THỦ TRƯỞNG đầu tiên của mình, từ thành phố Hồ Chí Minh ra, thật hoành tráng. Tôi cũng được thơm lây Phương Liên, vì HƠI thân với bà lang trọc này. Chả lẽ mời chị Phương Liên mà lại không mời cô Natasa thì KEO KIỆT quá nên chúng mời, đã vậy còn CỬ lái xe đến THỒ mình đi hay còn chi tiền thuê taxi đưa đón CỤ, kẻo CỤ lười không đi. Thật lòng tôi rất cảm động vì các cháu ưu ái mình đến thế. Cám ơn các cháu vẫn ưu ái cô Natasa.Tôi muốn nói 1 chút về các cháu  THỢ DỆT này:
Đây là một trong những thợ dệt đầu tiên đến LX và là các cháu đầu tiên đến thành phố này, chính tôi là người đã đón 300 con gái từ HN sang ở sân bay Seremechievo Moskva mà có lần tôi đã viết trong blog của mình về cuộc đón tiếp này. Tuy là lớp thợ dệt VN đưa sang để học dệt, nhưng chủ yếu là các cháu học để về làm nòng cốt xây dựng nhà máy dệt ở VN sau chiến tranh, đồng thời cũng là trả nợ 1 phần chi phí của LX trong thời kỳ chiến tranh  CHỐNG MỸ CỨU NƯỚC. Các cháu là những học sinh vừa tốt nghiệp 10, không thi vào đại học với nhiều lý do khác nhau...Lúc tôi làm với họ toàn LX mới chỉ có khoảng 1 vạn người sang LX , con gái học và làm thợ dệt 4-5 năm, còn con trai làm xây dựng. Họ học và làm việc trên toàn đất nước Xô viết lúc bấy giờ, cho nên nhiều đơn vị con trai đến những vùng hẻo lánh của LX. Sơ sơ như vậy, tôi không nói cụ thể, mọi người mất thời gian đọc. Chỉ biết 1 điều là chả cháu nào mất tiền của, công sức chạy chọt về mọi mặt như bây giờ...
Các cháu lúc đó mới trên, dưới 20 tuổi, ngây thơ, khờ dại như chim non, trong trắng, đi nước ngoài phải xa quê hương, cha, mẹ, chúng vui vì được ra nước ngoài trong hoàn cảnh khó khăn của TQ và gia đình, nhưng con xa mẹ, xa gia đình, nỗi nhớ da diết không giấy bút nào tả được...Suy từ mình ra, tôi thương và kìm kẹp, dậy dỗ chúng như con mình. Chính vì thế nên các cháu nhớ tôi đến tận bây giờ. Nhớ đến cô Natasa nghiêm khắc là vậy mà nay cô Tuấn Nga khác hẳn, như người lột XÁC. Chúng đều nói sợ tôi lắm, bây giờ đã thành mẹ, bà mới thấu hiểu cô.Tôi vui vì các cháu hiểu mình, may quá ! Bây giờ nối lại liên lạc được với nhau sau 30 năm nhờ Facebook, các cháu đi đâu, có gì vui cũng mời cô đi để cô đỡ buồn. Có gì vui, buồn chúng chia sẻ cùng tôi, thật là một niềm an ủi quí giá với tôi.
Chúng tổ chức họp mặt với đội trưởng của chúng, nhưng bao giờ cũng mời tôi dự, với lý do cô vẫn là cô Natasa của chúng cháu, chúng cháu vẫn yêu quí cô lắm. Thật lòng tôi rất cảm động. Hôm14/3/2015 là buổi chiêu đãi họp mặt lần thứ 3 trong 1 tuần, ăn xong cháu Thủy vật nài, tha thiết mãi mời cô và chị Liên sang nhà cháu  UỐNG CÀ PHÊ. Tôi mệt và nói thật cũng ngại vì sang Gia Lâm xa và vừa ăn xong. Nhưng cháu Thủy nài mãi, Phương Liên nể quá, bảo tôi :
- Em biết chị mệt, nhưng Thủy nó nhiệt tình nói mời mãi từ hôm qua, chị em mình cố tí. Chị còn ở đây chứ em phải đưa mẹ em về, không thể ở lâu. Đi nhé !
- Thôi chị cũng cố vậy. Đi từ sáng chị cũng mỏi rồi. Đi cho biết nó sống ra sao.
- Chúng nó trưởng thành cả, em rất mừng.
- Chị thấy rất mừng là chúng nó vẫn quí chị em mình ! Chúng nó trưởng thành cả, nhưng kể cả chúng ta có ai làm với ngành DỆT đâu. Em bỏ cô giáo toán trường đại học tổng hợp đi với chúng và bây giờ lại tự nhiên trở thành bà lang giỏi, cuộc đời cũng lạ, em nhỉ ! Bây giờ chúng đã tỏa đi khắp thế giới, chúng đẹp hẳn lên! Chị rất mừng và phục chúng ! Giỏi thật !!!
Đến nơi mới biết cơ ngơi của cháu Thủy thật hoành tráng. Từ phố Khâm Thiên, nhà mặt đường, chủ 1 hiệu làm đầu, cháu bỏ sang Gia lâm thật là một quyết định táo bạo. Vậy mà bây giờ cháu và cả chúng tôi rất hài lòng. Chúng tôi nhâm nhi ly cà phê Buôn Ma Thuột thơm phưng phức ở của hàng cà phê khang trang của cháu. Ngồi đây làm tôi nhớ đến lần đầu tiên khi về VN được anh họ đưa đi cà phê Tràng tiền. Ôi, ai chưa biết cà phê Tràng Tiền từ xưa thì không thể tưởng tượng ngày nay uống cà phê 3 trong 1. Lần đầu tiên ngồi đợi ly cà phê chảy từng giọt, từng giọt từ phin xuống ly, tôi kêu lên với anh:
- Sao lâu thế, anh ơi ? Em thấy nóng ruột, muốn về rồi, vì cả ngày nay đi chèo thuyền với anh quanh Hồ Tây, bây giờ ngồi thế này thì bao giờ mới uống được đây ? Anh chèo thuyền cả ngày không mệt à ?
- Thì ngồi nghỉ, nhâm nhi ly cà phê, chứ có phải uống nước chè giải khát đâu.
- Em ở LX cũng uống cà phê thường xuyên vào buổi sáng, song uống cho nhanh còn đi học, thì giờ đâu mà ngồi thế này.
- Thì bây giờ em ngồi thế này để LUYỆN lại con gái HN đi. Con gái HN gì mà lúc nào em cũng đi nhanh hơn con trai, uống cà phê thì ực một cái là đứng dậy...Còn gì là  CON GÁI HN nữa hả em.
- Thì tính em nó thế, khó sửa lắm, anh ơi.
- Khó cũng phải sửa để trở lại con gái TRÀNG AN THANH LỊCH. Giá như bây giờ anh là bác sĩ, kỹ sư, có tiền đưa em sang Pari thì em sẽ thấy thế nào là phải sống lịch sự.
- Ôi, anh chê em bất lịch sự à ?
-Không phải thế, mà là những thói quen của thời chiến, của thời đi học khác,  bây giờ là cán bộ ngoại giao thì khác.
- Em cám ơn anh, là thầy, là nhạc sĩ có khác. Bọn em chắc  DÙI ĐỤC CHẤM MẮM CÁY, TRƯỞNG GIẢ HỌC LÀM SANG rồi.
- Anh không có ý chê bai em, anh chỉ mong 1 ngày nào đó anh có thể trở thành bác sĩ, kỹ sư, đón em, một cán bộ ngoại giao sang thăm Pari mà thôi.
- Anh mơ thế cơ à ? Em nghĩ cũng xa vời quá !
Lòng mong ước của tôi và anh thật đơn giản, nhưng lúc ấy quả là khó khăn vô bờ. Khi học đại học năm thứ tư, tôi gặp anh lần cuối giữa phố Bà Triệu, anh nói với tôi:
-Thế là em sắp thành kỹ sư rồi, còn anh vẫn là thằng thầy, thằng nhạc sĩ quèn.
Tâm trạng lúc đó của anh thật buồn. Tôi nói lại:
- Anh biết không, em đi học chỉ để có kiến thức làm việc, trả nợ cho nhà nước. Với em kỹ sư chỉ là người tra tự điển giỏi mà thôi. Anh buồn làm gì ! Em đang vội đi thực tập, không thể nói chuyện với anh được lâu như xưa. Em luôn đúng giờ, anh biết đấy. Hẹn anh khi khác...
Chia tay anh đơn giản, nhẹ nhàng thế. Nhưng bây giờ tôi lại tự trách mình sao không nói chuyện thêm với anh 1 lúc. Tôi ân hận mỗi khi nhớ tới anh hoặc có ai đó nhắc tới anh với tôi. Ngồi nhâm nhi ly cà phê ở cửa hàng cà phê của cháu Thủy, tôi lại thấy nhớ và thương anh khôn xiết. Vì khi ở LX về năm 1987 được chị ruột anh thông báo anh đã mất vì bệnh ung thư dạ dầy, lúc anh 49 tuổi, chị nói với tôi:
- Chị thương HDT lắm, trước khi mất cậu ấy nói muốn chị đưa cậu về quê và gửi lời chào vĩnh biệt em.
Tôi đau đớn, chỉ gật đầu và nói :
- Chị ơi, lần này em về mất nhiều người quá, kể cả anh T là 5 người, thật là tổn thất lớn với em...
 Viết chuyện này để tâm sự với các bạn về những chuyện nho nhỏ, đời thường mà đôi khi ta không quan tâm, nhưng khi đã mất nó thì ta mới thấy đó là  CỦA QUÍ trong đời mà ta nên trân trọng, chỉ thế thôi. Càng ngày tôi càng cảm thấy tình bạn càng sâu đậm, quí giá hơn mọi thứ trên đời. Bây giờ mà KHÔNG CÓ BẠN THÌ  ĐAU KHỔ LẮM.
Cám ơn ai đã đọc bài này và chia sẻ.
Xin kính chào !







 

ĐI CHÙA PHỔ CHIẾU HẢI PHÒNG.



Ngày 10 tháng Giêng nữ K5 Lưsơn - Quếlâm  tổ chức đi chùa ở Hải phòng. Nghe TM gọi điện báo, tôi không ngần ngại mà phấn khởi theo ngay, vì tính tôi vui đâu, chầu đấy. Sáng ra tôi phải đến nhà TM gửi xe và đi cùng TM để khỏi lạc. 
Đến chùa Phổ Chiếu Hải phòng thượng tọa Thích Thanh Giác đã đón mấy chị em chúng tôi ở đó. Chúng tôi có 18 người toàn phụ nữ nên đi xe chỉ thấy bàn về nấu các món ăn ngày tết. Chị nào cũng nói thức ăn để đầy tủ lạnh, con cháu về ăn mãi mà vẫn chưa hết...Bàn nhau suốt dọc đường mà tôi có cảm giác vẫn còn chưa hết.
Đến nơi thì gần nhà, xa ngõ vì đường cái cách chùa không xa, nhưng ngược đường nên lái xe phải lái vòng quanh bờ hồ xa hơn mấy cây số mới tới, mặc dù chị người Hải phòng nói Thầy bảo cứ rẽ thẳng vào, nhưng đường bé lỡ ra  2 CON DÊ thì không biết tránh nhau thế nào và lái xe cũng chấp hành luật giao thông không đi ngược chiều.
Chùa thanh tịnh và đẹp tuyệt. Ở đây đặc biệt có loại cau mà tôi chưa bao giờ thấy, đẹp lắm.
Thầy tiếp chúng tôi và đưa đến Tam Bảo để giải hạn cho chúng tôi. Thế là từ HN chúng tôi xuống tận HP để giải hạn.
Chương trình tham quan các ĐỀN, nghe hát cửa đình đều đã kín sau bữa cơn chay buổi trưa. Lần đầu tiên tôi ăn cơm chay ở chùa. Mọi món ăn không có gì đặc biệt đều là từ thực vật, chủ yếu là đậu tương. Tôi đặc biệt thấy bánh chưng là ngon nhất. Bánh chưng gạo nếp ngâm lá riềng, nấu rất rền lại xanh, thơm ngon đặc biệt. Lẩu chay thì nhiều loại đậu, quả gì không xác định, vị ngọt tôi không thích. Tôi phải nếm tất cả các món để biết. Đây là lần đầu tiên ăn cơm chay, vì ở HN cứ lễ xong khi ăn là tôi CHUỒN.
Ăn trưa xong thầy còn bố trí cho nghỉ trưa, chiều mới đi tiếp. Trước khi đi thầy còn phát lộc cho mọi người, lộc có cả quyền sách CHUYỆN LẠ NÚI PHỔ ĐÀ. Thầy bố trí cho nghỉ trưa để lấy sức chiều đi. Sau khi nghỉ trưa đi lĩnh lộc xong thì có chuyện TẦY ĐÌNH là cụ ÁNH mất giầy. Chả là lên tầng trên nghỉ trưa, mọi người bỏ giầy ở dưới, khi xuống đến nơi mọi người đi giầy thì cụ ÁNH không tìm thấy giầy của mình, mọi người NHÁO NHÁC đi tìm, hỏi nhau loạn xạ. Cuối cùng cũng thấy đôi giầy nằm ngay ở phòng nghỉ. Hóa ra người ta bỏ giầy ở dưới thì cụ ÁNH đi luôn lên phòng. Khi mọi người xuống đi giầy thì không thấy giầy của cụ ÁNH đâu.
 Cả đoàn còn được thầy đưa ra đền nghe hát cửa đình. Cái món này tôi không thích, vì nó giống như ngày xưa ở HN nghe hát cô đầu mà anh tôi (ông anh năm nay 97 tuổi mà hôm mồng 3 tết tôi đi thăm ) hay đi buổi tối và gọi là TÒM CHÁT.
Sau đó đi các đền ở mỏ đá Tràng Kênh Thủy nguyên. Nơi đây 50 năm về trước tôi đã thục tập khi còn là sinh viên trường Bách khoa chỉ là các núi đá vôi, họ khai thác đá cung cấp cho nhà máy xi măng Hải phòng. Bây giờ nó mới khác làm sao. Các đền thờ của Trần Hưng Đạo, Ngô Quyền và Lê Đại Hành. Đồ sộ, hoành tráng lắm.
Chiều về đã muộn, vậy mà thầy còn định cho ăn bữa tối nữa mới cho về.
Một ngày đi nhiều nơi, tuy mệt nhưng ai cũng vui vẻ, hài lòng và mong ban tổ chức thường xuyên tổ chức đi đây, đi đó để biết thêm đất nước. Ban tổ chức cũng vui vẻ và hài lòng về mọi lời khen của cả đòan và nhất trí với nguyện vọng của bạn bè muốn được thường xuyên đi chơi. Nữ Hiếu vui vẻ và hài lòng vì mấy lần gần đây đã tổ chức được các cuộc gặp gỡ và đi tham quan nói:
- Vừa qua nhiều bạn vui và hài lòng hưởng ứng những cuộc đi chơi, họp mặt của chúng ta.Tôi tuyên bố những cuộc họp mặt và đi chơi vừa qua cả VH cũng rất vui và mê về nước rồi. Chắc sẽ về tiếp. Cho nên sắp tới sẽ tích cực phát huy.
Còn TN là dân  NGOẠI LAI phải sắm lễ thật to để ra mắt đấy.
- Ấy, ấy đừng nói thế, TN tham gia từ lâu rồi, có TM làm chứng, từ ngày đi Đường Lâm, hồ Tiên sa mà các bạn gái đã biến thành tiên cả rồi cơ. TM đã tài trợ cho TN đi rồi. Có tất cả mọi người ngồi đây chứng giám cho.  Vi thế TN không phải làm lễ ra mắt nhé. Hơn nữa con gái TN nói :" Người ta tham nhũng các quan trên, xem ra với mẹ thì toàn các quan trên tham nhũng QUAN DƯỚI như mẹ thôi ". Vậy thì tội gì TN phải làm lễ ra mắt nhỉ. Thế là TN lủi được 1 cái lễ ra mắt THẬT TO.
Trước khi về mọi người còn phân công ai đi với ai, nghĩa là Bích Ngân phụ trách Ngọc Trâm, Thanh Mai phụ trách Tuấn Nga cho về đến CHỐN kẻo lạc.
Chuyến đi thật mĩ mãn về tất cả mọi mặt. Mọi người vui vẻ chia tay nhau từng đoạn, từng đoạn đường ở HN, nghĩa là gần nhà ai thì chú lái xe đỗ và thả xuống đấy.
Cám ơn các bạn gái k5 LS-QL đã tổ chức ngày đi Đình, Chùa xa mà đẹp thế này. Tôi dặn các bạn :" Nhớ đi đâu thì ỚI tôi 1 tiếng, tôi hưởng ứng bám càng ngay. Tôi và TM là những người gần như cuối cùng xuống xe.
Xin kính chào !



MỒNG 3 TẾT, THĂM CHỊ CON BÁC RUỘT .



 Mồng 2 tết thăm dì ruột, tuy ít tuổi hơn chị tôi, nhưng thứ bậc cao hơn nên tôi phải đi thăm trước. Dì tôi vẫn nhớ chị tôi và gửi lời hỏi thăm, 2 bà vẫn nhớ nhau như cách đây hơn 73 năm, tôi thật ngạc nhiên . Chị tôi cũng ngạc nhiên năm nào dì tôi cũng nhờ tôi chuyển lời của bà đến anh chị tôi.
Đến nơi gọi cổng mãi chả ai mở, tôi thò tay thấy không khóa đành tự mở dắt xe vào sân. Anh tôi đang ngồi xem TV , thấy tôi, anh mừng cười rất tươi:
- Nga, em đến thăm anh, chị đấy à ?
- Vâng, hôm qua em đã thăm cô Oanh, hôm nay em thăm anh, chị. Em chúc anh sống lâu 100 tuổi !
Nói xong tôi chợt giật mình vội nói lại:
- Em chúc anh sống lâu muôn tuổi !
Chả là anh tôi năm nay đã 97 tuổi, nếu chúc trăm tuổi chỉ còn 3 năm nữa thôi. Thấy chị tôi nằm trong phòng, tôi tưởng chị không dậy được vào thăm, hóa ra chị nằm nghỉ thôi. Thấy tôi đến, chị mừng lắm:
- Chị không ngờ em còn đến thăm chị được. Em đi taxi à ?
- Không, chị ơi, em đi xe đạp điện. Bấm chuông mãi chả thấy cháu nào ra mở cổng, lâu quá, em sờ không khóa nên tự mở lấy và tự lên đây thăm anh, chị.
- Chết thật, các cháu ở dưới ấy mà không biết cô đến để cô phải tự mở cổng vất vả.
- Nào có vất vả, em đợi 15 phút thấy im thin thít em mới sờ thấy không khóa. Sợ nhất là bây giờ đến nhà ai cũng phải đợi mở cổng cả nửa tiếng không được. Em chúc chị năm mới mạnh khỏe, sống lâu.
Lần này tôi khôn hơn không chúc sống lâu trăm tuổi mà chỉ chúc chị sống lâu. Chị tôi cười chúc lại:
- Chị chúc em mạnh khỏe cả năm. Chả biết chị em mình còn chúc nhau được bao nhiêu năm nữa, năm nay chị đã 94 và anh 97 rồi.
Tôi im lặng không nói. Chị dậy đưa tôi ra phòng khách ngồi. Trước mặt anh, chị tôi là bàn thờ, tôi nhìn thấy ảnh các cháu tôi đã hy sinh trong chiến tranh chống Mỹ, không dám nhìn nữa, quay lại nói chuyện với anh, chị.
- Năm nay người ta cũng đến thăm chị, cũng cho chị quà chúc bà mẹ VN anh hùng.- Chị tôi nói.
Tôi im lặng, vì cứ nói đến các cháu con anh, chị tôi là tôi lại thấy mình có tội. Ba cháu tôi, đứa nào cũng tốt nghiệp 10 khi 17 tuổi, học giỏi được ở diện đi ngoại quốc, nhưng nghe lời tôi cứ lần lượt gia nhập ngũ, mặc dù anh, chị tôi không ủng hộ, nhưng chúng nghe lời tôi đã xung phong nhập ngũ, khổ nhất là cả 3 thằng đều vào bộ độ đặc công. Năm 1968 có cháu sau khi đánh thành cổ Quảng Trị được về mấy ngày. Tôi buồn, hỏi thăm cuộc sống trong chiến tranh giữa cuộc sống và cái chết. Nó chỉ cười :
- Cô ơi, bí mật cháu không thể nói cho cô được, nhưng cô cứ tưởng tượng chúng cháu là những thằng  KẺ TRỘM. Cô chờ chiến thắng cháu về sẽ kể rất nhiều và thật cụ thể cho cô nghe. Nhưng tôi chẳng bao giờ được nghe chúng kể...Chúng đã ra đi mãi mãi.
Sau chiến thắng mãi vẫn bặt tin chúng. Tôi động viên anh chị tôi, chắc chúng sang chiến đấu ở Cămpuchia. Anh, chị yên tâm chờ các cháu về.
Đến năm 1976 một hôm tôi thấy anh tôi sang nhà, mặt buồn rười rượi bảo tôi :
- Mai em sang nhà truy điệu các cháu.
Nghe đến đây tôi đau đớn, không nói được gì, chỉ gật đầu, nước mắt chảy như suối.
- Thôi, các cháu hy sinh vì TQ, em Tự hào về các cháu đã xứng đáng là con của TQ, của anh, chị và đã nghe lời em lên đường bảo vệ TQ như ý em.  Hôm vừa rồi đến bộ tư lệnh Thủ đô lấy giấy chứng nhận và chuẩn bị về làm lễ truy điệu, anh tưởng truy điệu cháu.. ai ngời họ lại đưa cho anh giấy truy điệu cháu... Anh như từ trên trời rơi xuống, vì hy vọng còn thằng này duy nhất, ai ngờ nó cũng đã hy sinh. Anh nằn nì họ đưa cho anh 1 lúc mấy giấy và truy điệu liền. Họ không đưa, nhưng anh nói chắc chắn cháu chết rồi, vì bạn nó chôn cháu rồi bảo cho anh. Anh nài nỉ họ:
- Tôi xin các anh cho tôi truy điệu các cháu liền 1 lúc, chứ bây giờ truy điệu thằng này, ít lâu sau lại truy điệu thằng khác, cứ vết thương sắp lành các anh lại đưa giấy khác, e rằng vợ tôi không thể chịu nổi. Thôi chẳng thà đau 1 lúc rồi nó lành dần.
Anh bảo tôi:
- Mấy hôm nay chị ngất liên tục. Hôm nay đón ở BV về, truy điệu xong lại đưa vào viện.
Tôi sang truy điệu các cháu, thấy chị tôi nằm như chết trong giường. Tôi không dám nói gì, vì thấy mình có tội rất lớn với các cháu. Chị nắm chặt tay tôi 1 lúc lâu mới nói:
- Các cháu chết hết rồi, em ơi !
Tôi im lặng cho đến khi truy điệu xong lủi thủi dắt xe ra về.
Thế là anh tôi có 4 anh em, thì 3 hy sinh trong những ngày bảo vệ Thủ Đô thân yêu năm 1946. Bây giờ đóng góp 3 thằng con cho cuộc chiến đấu  CHỐNG MỸ, CỨU NƯỚC.
Năm nay anh, chị tôi cũng tuyệt nhiên không nói 1 lời với tôi. Ngồi chơi với anh, chi, đến chiều tôi xin phép về. Anh, chị trách tôi ngồi lâu thế mà không ăn uống gì. Tôi nói cần gì phải ăn, uống, miễn là ngồi chơi với anh, chị lâu là thỏa mãn rồi. 
Ra về hình bóng hai anh, chị đã quá già mà vẫn không trách mình 1 lời, tôi lại cảm thấy đau hơn, nếu anh chị tôi trách tôi 1 lời chắc tôi nhẹ lòng hơn.
Năm mới kể cho bác bạn nghe chuyện buồn này cũng không phải. Nhưng tôi muốn mọi người cùng chia sẻ với những gia đình đã đóng góp máu xương của gia đình mình để TQ trường tồn. Cám ơn các bạn đã đọc.
Xin kính chào !