Có người quen từ Hà nội sang Moskva làm việc đến chơi. Ở VN sang Moskva ai cũng háo hức đi thăm các cửa hàng, sau đó là đi xem tầu điện ngầm, một công trình nổi tiếng đẹp nhất thế giới.
Anh bạn nhờ tôi đưa đi cửa hàng mua bàn là, nồi hầm, áo bay... rồi đi dạo Hồng trường và cuối cùng xuống tầu điện ngầm về nhà ăn tối.
Mua bàn là còn được, nồi hầm thì nặng và áo bay thì mò đâu ra. Cho nên tôi điều đình với anh :
- Ta đi dạo Hồng trường rồi vào GUM xem mua được gì thì mua, mà không mua được gì thì vẫn xuống Metro về ăn tối. Tôi biết anh sợ ăn ngoài tốn, còn phải để dành tiền mua đồ đạc về. Anh yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi anh những ngày anh ở Moskva, tùy túi tiền của anh mà mua hàng. Xuống Metro rẻ lắm, không sợ, tôi chi hết mà.
- Chị rộng rãi quá, cám ơn. Mình ra ngoại quốc lần đầu, lại đến thủ đô Moskva nên vợ, con mừng lắm. Họ dặn mua đủ thứ. Vợ thì bàn là, nồi hầm, áo bay..., con thì nói bố mua cho con cái xe đạp to to, bé bé như các bạn LX trong phim. Tiền chẳng có bao nhiêu mà mua đủ thứ, khốn khổ thật...
- Tôi thông cảm rồi, anh không phải thanh minh. Chỉ có điều ở nhà không biết chứ nồi hầm thì hiếm, quân VN lùng mua ác, áo bay thì coi như mò kim đáy biển, loại ấy chỉ có bộ đội mới mua được, còn tôi thì chịu. Ai sang cũng yêu cầu mua áo bay, mà thứ đó thì chỉ lính Nga mới được cung cấp miễn phí. Bản thân tôi cũng không có nổi lấy 1 cái để cho cậu em là lính VN. Người ta cầu cạnh, tay trong mới mua được, còn tôi thì chịu chết, không làm được việc ấy. Tôi ở đây lâu nên cũng quên tính ra tiền VN, hơn nữa tôi không làm kinh tế, chỉ làm công ăn lương thôi. Anh thông cảm cho tôi, nếu giúp được gì tôi sẵn sàng, nhưng phải trong khả năng của tôi, còn ngoài thì xin lỗi, tôi không có mối làm ăn riêng như người khác.
- Tôi hiểu chị mà, bao giờ chị chả thế. Thôi chiều nay cứ đi như chị nói, ít nhất cũng biết Moskva là thế nào. À còn cái khoản của riêng tôi, nghe nói kem Moskva ngon lắm, nếu đến Moskva mà chưa ăn kem thì coi như chưa đến Moskva. Tôi cũng muốn thử, nhưng nghe nói đắt lắm.
- Anh yên tâm, chả lẽ anh từ VN sang đây tôi lại không chiêu đãi nổi anh mấy cái kem hay sao. Chốc nữa anh đi với tôi, anh muốn ăn mấy cái cũng được. Còn tôi sợ viêm họng không ăn đâu, anh cứ tự nhiên, không có lại nghĩ tôi nhịn không dám ăn. Tôi làm việc bằng mồm nên phải giữ cho họng không đau mới làm được.
- Thế thì được. Tôi cũng đang nghĩ sợ tôi ăn chị lại không dám ăn. Ta chuẩn bị đi thôi. Đi bộ à ?
- Thì đi bộ để ngắm phố chứ xuống ngay metro thì nhìn được gì.
Đi đường thấy gì anh ta cũng hỏi. Qua đường đợi thì anh nóng ruột như lửa đốt :
- Ối giời ôi, xe ôtô gì mà nhiều như cua bò thế kia thì bao giờ mình mới qua được bên kia đường.
- Thì chờ đèn xanh mình đi qua thôi.
-Nhưng đường rộng thế kia thì qua sao kịp bên kia?
- Ta qua đến giữa rồi đứng đợi bên kia đường, bật đèn xanh lại qua nốt. Có sao đâu, ai cũng đi vậy mà.
- Chán nhỉ ! Ở bên này đi lại qua đường cũng phức tạp ra phết.
- Tôi thấy chẳng sao cả. Tôi quen nên thấy bình thường. Anh phải kiên nhẫn một chút.
Rồi cũng đến Hồng trường. Đi quanh một lúc anh kêu mỏi và yêu cầu vào cửa hàng GUM. Tôi làm theo ngay vì tôi cũng đã thấm mệt.
Vào cửa hàng tôi chiêu đãi kem cho anh đỡ mệt, anh cũng chỉ ăn được 2 cái là kêu lạnh, mặc dù tấm tắc khen ngon khác hẳn kem VN, vả lại anh bảo kem LX gì mà to thế, ăn 2 cái là no kềnh. Mời anh ăn nữa anh cũng chịu.
Vào cửa hàng anh yêu cầu đi chỗ nọ, chỗ kia, tôi đáp ứng hết, nhưng cũng chỉ mua được 2 cái bàn là thôi. Còn các thứ khác anh cần không có. Xe đạp con thì phải mua ở cửa hàng " Thế giới trẻ con " mới có. Nhưng tôi và anh đều mệt lử, không ai muốn đi tiếp nên rủ nhau xuống metro về.
Sau khi giải thích cho anh bạn cách đi dưới metro xong tôi mua vé, kèm anh đi ngay sau lưng. Tuy vậy vẫn lo anh lạc. Mà lạc thì anh vừa CÂM , vừa ĐIẾC làm sao tìm được đường về giữa thủ đô Moskva to lớn này. Anh trách tôi:
- Thì tôi hiểu rồi , giải thích mãi như dặn đứa trẻ lên 3 không bằng.
- Dặn nhiều không thừa đâu. Anh đứng sát sau lưng tôi không có chốc đông người họ đẩy cho thì chết.
Vừa nói xong tầu đến. Mấy người đứng trước vào, tiếp đến tôi. Giờ cao điểm tôi cứ bị đẩy theo dòng người, chân bung biêng không chạm đất. Không tài nào quay cổ lại xem anh bạn đâu. Bỗng một người đẩy tôi về phía trước. Thật không may cho tôi, anh ta dí chặt tôi vào lưng người đứng trước. Mũi tôi dính chặt vào lưng anh kia. Tôi tắc thở, không tài nào há nổi mồm ra để thở, nói thật không ngoa chút nào. Tôi tưởng chết đến nơi, họ to, cao thế, đứng lù lù ra thì làm sao đẩy nổi, chân thì đang không chạm đất. May chợt nghĩ ra cách thoát. Tôi dẫy 2 chân và co cẳng đạp thật mạnh vào chân người đứng trước. Anh ta đau quá, co cẳng, ngoái lại nhìn, vậy là tôi thoát chết ngạt.
Ngoảnh lại nhìn mãi chẳng thấy anh bạn đâu, mãi mới thấy anh ta đứng dựa lưng vào cửa ra vào. Thôi thì bất lịch sự, tôi đành phải hét to thì anh ta mới nghe thấy. Anh nhìn tôi chỉ chỉ sau lưng. Hóa ra anh ta bị chen bật lại đằng sau, sợ lạc anh cố len vào cuối cùng. Áo anh mắc vào cửa không sao kéo ra được. Tôi bảo anh cúi về đằng trước kẻo đến ga người ta mở cửa thì ngã kềnh xuống đường tầu. Anh cố làm theo vì trước mặt anh cũng có mấy người đứng chật.
Xuống tầu an toàn, anh mừng rối rít:
- Tôi không ngờ ở đây giờ cao điểm cũng chật thế. Lúc ấy tôi lo lạc quá !
- Tôi dặn anh có thừa đâu. Giờ cao điểm thì trên tầu điện, ôtô buýt, metro, đâu đâu cũng chật như vậy cả.
- Tôi tưởng ở Moskva thi không chật.
- Tôi nói cho anh biết. Có người VN đứng xếp hàng mấy tiếng mới mua được cái bắp cải. Trên đường về leo lên ôtô buýt, giờ cao điểm, người cũng chật ních không sao cựa nổi như trên metro. Anh ta lúng túng đánh rơi cái bắp cải, không tài nào cúi xuống lấy được, đành bỏ cái bắp cải mà về, mặc dù tiếc đứt ruột. Mùa đông 1 cái bắp cải tươi quí lắm chứ không như ở ta. Giờ cao điểm mà lại là mùa đông thì đừng dại mà ra đường khi không có gì gấp.
Về đến nhà anh ta kể luyên thuyên chuyện nọ, chuyện kia. Tôi nói với anh:
- Thì các đô thị đều thế cả, có gì lạ đâu. Có điều ngành giao thông phải nghĩ cách giúp dân đỡ khổ thôi. Chắc sau này Moskva cũng khác chứ không như bây giờ. Tôi thì cứ mong sao VN ta được bằng Moskva bây giờ .
Đúng vậy Moskva bây giờ khác nhiều. VN ta cũng khác nhiều. Nhưng còn nạn tắc đường của ta thì bây giờ tôi không dám ra đường giờ cao điểm, mặc dù đi bộ (xe số 11) chứ không đi loại xe nào.
Viết lại một chút kỷ niệm về giao thông ở Moskva năm 1986 vì nghe đâu các NGÀI giao thông VN lại có TRÒ mới. Mong các ngài làm gì thì làm, dân ta , nhất là các thành thị đã khổ vì TẮC ĐƯỜNG lắm rồi. Làm sao cho dân đỡ khổ MỘT CHÚT thôi.
Kính chào !
Sau khi giải thích cho anh bạn cách đi dưới metro xong tôi mua vé, kèm anh đi ngay sau lưng. Tuy vậy vẫn lo anh lạc. Mà lạc thì anh vừa CÂM , vừa ĐIẾC làm sao tìm được đường về giữa thủ đô Moskva to lớn này. Anh trách tôi:
- Thì tôi hiểu rồi , giải thích mãi như dặn đứa trẻ lên 3 không bằng.
- Dặn nhiều không thừa đâu. Anh đứng sát sau lưng tôi không có chốc đông người họ đẩy cho thì chết.
Vừa nói xong tầu đến. Mấy người đứng trước vào, tiếp đến tôi. Giờ cao điểm tôi cứ bị đẩy theo dòng người, chân bung biêng không chạm đất. Không tài nào quay cổ lại xem anh bạn đâu. Bỗng một người đẩy tôi về phía trước. Thật không may cho tôi, anh ta dí chặt tôi vào lưng người đứng trước. Mũi tôi dính chặt vào lưng anh kia. Tôi tắc thở, không tài nào há nổi mồm ra để thở, nói thật không ngoa chút nào. Tôi tưởng chết đến nơi, họ to, cao thế, đứng lù lù ra thì làm sao đẩy nổi, chân thì đang không chạm đất. May chợt nghĩ ra cách thoát. Tôi dẫy 2 chân và co cẳng đạp thật mạnh vào chân người đứng trước. Anh ta đau quá, co cẳng, ngoái lại nhìn, vậy là tôi thoát chết ngạt.
Ngoảnh lại nhìn mãi chẳng thấy anh bạn đâu, mãi mới thấy anh ta đứng dựa lưng vào cửa ra vào. Thôi thì bất lịch sự, tôi đành phải hét to thì anh ta mới nghe thấy. Anh nhìn tôi chỉ chỉ sau lưng. Hóa ra anh ta bị chen bật lại đằng sau, sợ lạc anh cố len vào cuối cùng. Áo anh mắc vào cửa không sao kéo ra được. Tôi bảo anh cúi về đằng trước kẻo đến ga người ta mở cửa thì ngã kềnh xuống đường tầu. Anh cố làm theo vì trước mặt anh cũng có mấy người đứng chật.
Xuống tầu an toàn, anh mừng rối rít:
- Tôi không ngờ ở đây giờ cao điểm cũng chật thế. Lúc ấy tôi lo lạc quá !
- Tôi dặn anh có thừa đâu. Giờ cao điểm thì trên tầu điện, ôtô buýt, metro, đâu đâu cũng chật như vậy cả.
- Tôi tưởng ở Moskva thi không chật.
- Tôi nói cho anh biết. Có người VN đứng xếp hàng mấy tiếng mới mua được cái bắp cải. Trên đường về leo lên ôtô buýt, giờ cao điểm, người cũng chật ních không sao cựa nổi như trên metro. Anh ta lúng túng đánh rơi cái bắp cải, không tài nào cúi xuống lấy được, đành bỏ cái bắp cải mà về, mặc dù tiếc đứt ruột. Mùa đông 1 cái bắp cải tươi quí lắm chứ không như ở ta. Giờ cao điểm mà lại là mùa đông thì đừng dại mà ra đường khi không có gì gấp.
Về đến nhà anh ta kể luyên thuyên chuyện nọ, chuyện kia. Tôi nói với anh:
- Thì các đô thị đều thế cả, có gì lạ đâu. Có điều ngành giao thông phải nghĩ cách giúp dân đỡ khổ thôi. Chắc sau này Moskva cũng khác chứ không như bây giờ. Tôi thì cứ mong sao VN ta được bằng Moskva bây giờ .
Đúng vậy Moskva bây giờ khác nhiều. VN ta cũng khác nhiều. Nhưng còn nạn tắc đường của ta thì bây giờ tôi không dám ra đường giờ cao điểm, mặc dù đi bộ (xe số 11) chứ không đi loại xe nào.
Viết lại một chút kỷ niệm về giao thông ở Moskva năm 1986 vì nghe đâu các NGÀI giao thông VN lại có TRÒ mới. Mong các ngài làm gì thì làm, dân ta , nhất là các thành thị đã khổ vì TẮC ĐƯỜNG lắm rồi. Làm sao cho dân đỡ khổ MỘT CHÚT thôi.
Kính chào !
Chào chị, em vớ được tem vàng đây rồi. Em viết thêm về Metro/ tàu điện ngầm/ ở Moskva nhé.
Trả lờiXóaHệ thống tàu điện ngầm của Moskva dài 313,1km, gồm 12 tuyến, 188 nhà ga.Các ga có dáng vẻ rất khác nhau, mỗi ga đều là một công trình kiến trúc vĩ đại mà không một nước nào trên thế giới có được.Hàng ngày, có tới 8,6 triệu người tham gia giao thồng, ngày nghỉ cũng có tới 6,5 triệu.Toàn bộ hệ thống Metro ở Moskva được xây dựng bằng lao động của các tù binh Đức sau chiến tranh thế giới lần 2.
Cám ơn Namcua đã viết thêm nhiều chi tiết mà tôi không còn nhớ về metro Moskva. Tất cả các thông tin Namcua viết tôi chỉ nhớ duy nhất là lao động xây metro là tù binh Dức. Hồi ấy các nhà cao tầng và metro ở Moskva đều do lao động của tù binh Đức cả, duy nhất chỉ có lãnh đạo là người LX. Dịch lâu năm quá nên chẳng còn nhớ gì nữa. Cám ơn Namcua nhiều nhé. Namcua đã viết thêm cho những ai chưa hề biết đến metro ở LX.Chào !
Trả lờiXóaTôi ở Dubna từ 1985- 1988. Ba mẹ con cũng hay ra Max chơi. Chắc vào năm 1986 cũng nhiều lần có mặt ở Metro, may mắn là chưa lần nào chứng kiến cảnh mà TN kể trong bài này. Mọi người ca ngợi Metro của Maskva hết lời mà nghe TN kể thì sợ quá. Năm 2000 mình cũng sang làm Oxin 6 tháng, thỉnh thoảng cũng đi Metro cho đỡ nhớ vẫn yêu Metro của nước Nga lắm..
Trả lờiXóaMetro quả thực là công trình vĩ đại của LX. Hồi 1986 TN cũng hay đi vì rẻ lại tránh nắng, mưa, rét... Có vài lần bị kẹt nên cũng sợ. Một hôm đi với cô bạn Mông cổ, hai đứa nói với nhau bằng tiếng Nga, bỗng cô bạn Mông cổ cũng bị đẩy vào lưng người trước, mình đứng bên cạnh lại giở cái trò trước đây. Cô Mông cổ khen mình thông minh đã cứu cô ta suýt chết ngạt. Mình nói :" Nào tao có thông minh gì đâu, vì trước tao bị như thể 1 lần nên có kinh nghiệm. Thật buồn cười. Chào !
XóaNA ơi, con Ly bảo nhiều lần nó cũng gặp trường hựp như mẹ, nên nó gài vào áo kim băng, lỡ như mẹ nó chích cho một phát là ổn, nó và con bạn nó đều phải dùng phương pháp này đề phòng thân.Chào !
XóaMình cũng đã sang Moskva chơi. Mình nhờ bán 2 bộ quần áo bò và đổi thêm 50USD mà đủ tiền đi chơi khắp nước Nga và mua sắm đủ mọi thứ. Metro mình cũng đi nhiều nhưng chưa bị đông như TN tả. Còn kem thì ngon tuyệt ngày nào cũng ăn, có lần ăn trừ bữa cơm trưa.
Trả lờiXóaMình nghĩ là khó quay trở lại Moskva lần nữa nên đi chơi thật là đã. Hồi đó là mùa hè nên tiếc là chưa vào được nhà hát Bolshoi xem biểu diễn vì diễn viên đi nghỉ mát, không mua được vé vào xem. Lần ấy ở nhà Quốc Bưu gần một tháng, mình đã đưa cả con gái Q Bưu và con gái Mai Tâm đi thăm cung điện Mùa Đông và Cung điện Mùa Hè. Còn lần đầu sang thăm chú khi mình học tại Đức ở đó có 1 tuần nên chỉ đi thăm mấy viện bảo tàng, Mosfilm và quanh quẩn trong Moskva thôi.
Ra TM cũng biết mua hàng ở Đức sang Nga bán nhỉ. Không đến nỗi NGU như TN. Nhờ thế mà được đi chơi và ăn kem thoải mái, sướng thế còn gì. Chắc đi metro vào những giờ vắng nên may mắn không bị CHẾT NGẠT đấy.TN vào nhà hát Большой 2 lần ; 1 lần xem opera, một làm xem Hồ Thiên Nga. Sau này thấy chán chẳng thích đi nữa. Còn Ленинград đi đúng có 1 lần 10 ngày, sau không có dịp quay lại. Nghĩ mà nhớ LX da diết. Nói LX vì hồi đó đi gần hết 15 nước mà. Các nước cộng hòa lúc đó cũng còn nghèo lắm. Sợ nhất là đi Trung Á vào các nhà thờ Đạo Hồi. Cứ thấy hun hút, thăm thẳm mà ghê cả người. Chào !
XóaMình mang từ VN sang Đức rồi từ Đức đi tầu hỏa sang Moskva vì có cô bạn Huỳnh Phương mách cho từ trước rồi, con gái cũng đổi cho sẵn một ít tiền phòng thân nữa. Cô bạn của mình hồi ấy phụ trách bọn lao động của bộ VH. Con gái bận thi, mình buồn quá không muốn tìm ông bạn Đức nên lên Sứ Quán xin sang LX chơi với các bạn cho vui. Sau khi thi xong con gái và người yêu của nó cũng bay sang chơi 1 tuần rồi cùng về Đức.
XóaThanh Mai đang dùng đăng nhập của Minh Gương để sửa bài hộ, quên không đăng xuất đã com vào bài của TN đấy!
XóaChào Mnh Gương ! May TM không đăng xuất nên TN đã được đọc comment của bạn đấy, chúng ta thường phải nhờ bạn bè chứ sao. Bài của TN nhiều khi con, cháu làm gì đó ở máy, mình mù chữ nên đành chịu không sao vào mạng được khi chúng nói là bận chưa vào mạng được để sửa. TN bây giờ đành kệ chúng nó, còn mình được đến đâu hay đến đó. Chẳng lẽ mình ích kỷ không cho chúng nó dùng máy của mình nên chịu vậy. Thông cảm nhé. TM thừa biết TRÌNH ĐỘ TN rồi nên chỉ cười trừ. Bây giờ học chưa muộn, nhưng quả là khó. Chào !
XóaEm không học ở bên đó, nhưng kỉ niệm về Moskva thì nhiều lắm lắm, nếu kể chắc ghi được thành tiểu thuyết chị à. Mức sống bên đó bây giờ rất đắt đỏ, phân hóa giàu nghèo kinh khủng, Mafia Nga tập trung hầu hết ở Moskva..., nhưng metro Mos thì vẫn là nhất thế giới chị a.
Trả lờiXóaChị đã nghe cả rồi. Nhiều người quen về kể nhiều lắm. Ngày chị ở đó hầu như không có ăn mày, nhưng ngày nay nghe nói buổi tối nhiều lắm, nhất là hưu trí. Thật buồn ! Gặp nhau sẽ có nhiều chuyện để nói, em nhỉ. Ai ngờ đất nước LX lại như ngày nay ! Con người cũng khác xưa nhiều lắm. Có lần chị nói với 1 cháu người Nga :" Ấn tượng sâu sắc nhất của tôi với LX là đàn bà Nga hiền lành, phúc hậu ". Nó trả lời:" Đó là thời bà, còn nay người đàn bà Nga ÁC lắm !" Buồn thật ! Chào !
Trả lờiXóaUi chầu! Đúng là hiện đại thì cũng hại thật! Em rất thích khám phá, nhưng chẳng có gan như anh bạn của chị đâu.Em ít được đi nước ngoài như chị, chỉ đến các nước lân cận thôi.
Trả lờiXóaHN chắc giờ tắc đường là chuyện cơm bữa. Đà Nẵng thì khá hơn nhiều chị ah. Lúc nào du lịch miền Trung lần nữa, chị nhớ alô em. Đường về nhà em tuy nhỏ nhưng không chen chúc, vẫn thoáng, vẫn đẹp mà vẫn phố phường...Gần biển sáng sáng đi bộ, thấy dân chài kéo lưới bên đường Nguyễn Tất Thành hoành tráng, ngắm mặt trời lên...
Chị biết Đà Nẵng của em sạch, đẹp, thoáng mát,nhất là buổi tối. Con Dê cụ của chi bảo bao giờ về hưu nó sẽ về Đà nẵng ở. Chị đi nhiều là do kiếm cơm ấy mà. Lương họ trả mình không dư dật, nhưng đủ ăn vả lại đi khắp nơi toàn tiền CHÙA. Đi xem là chính chứ chả có tiền mua gì. Còn chuyện tiếc nữa là tiệc thì nhiều toàn đặc sản mà mình không tài nào ăn được. Chỉ vui vẻ, nhẩy nhót, hát múa cho vui thôi. Anh ruột thì chê chị là chỉ biết cái LX của cô thôi, chứ các nước lân cận ta thì tuyệt vời. HN bây giờ ở NHÀ QUÊ như chị mà giờ cao điểm đi bộ cũng khó lòng qua đường đấy. Em thấy SỢ HN chưa ? Biết bao giờ chị lại được vào ĐN lần nữa đây ? Khó thật ! Chào !
Trả lờiXóaHu hu ! Chị lại làm em nhớ đất nước Nga rồi, nhớ metoro của Mát cơ va lắm chị ơi ! Sao chị em mình ko gặp nhau bên đó nhỉ ? Em đi Nga ở KLin 5 năm , từ 83 - 87 mới về nước, KL cách Mát 80 cây chị gái ạ ! Em cũng hay đi tàu điện ngầm Mát lắm, đường tàu điện ngầm của họ mới tuyệt vời làm sao chị nhỉ ? Mỗi đường phố là mỗi thiết kế khác nhau, đẹp mê hồn như 1 cung điện hoặc nhà thờ vậy, em thỉnh thoảng cũng cứ chạy lòng vòng chẳng làm gì chỉ để ngắm phong cảnh thôi chị gái ạ, em hay đến quảng trường đỏ ngắm lăng Lê Nin và ngắm bồ câu thân thiện với mọi người thích lắm, chị lại làm em nhớ nước Nga vô cùng hu hu
Trả lờiXóaChúc chị gái cuối tuần an lành nhé ! (~_~)
Thôi, hôm nào chị em mình dắt tay nhau đi chơi Moskva và xuống metro đi 1 vòng quanh Moskva nhé. Xuốn gmetro thì an toàn, không sợ lạc như ở trên phố. Hẹn gặp nhau đi chơi Moskva nhé !!! Em chỉ cấn chuẩn bị khoảng 1000 đola thôi mà. Chào !
XóaChi nghi lai viec xep hang mua noi ham va ban la, thay van con so va xau ho. Khong biet bay gio o ben Nga con phai xep hang nua khong nhi. Hoi do, con nho la con xep hang mua Nievaleshka nua co, he he. Hy vong tu gio den cuoi doi duoc mot lan tro lai tham Matxcova.
Trả lờiXóaĐây là lần thứ 3 viết cho Lan, không biết có đăng được không.Hải bảo nay Moskva thay đổi khác xưa nhiều. Người VN ở đó có BÈ nên muốn mua, bán gì cũng dẽ. Thậm chí mua và chở đi, về cả con cừu hay con chò thi cũng dễ dàng. Có tiền mua tiên cũng được. Hai cô cháu chỉ đi bộ 5 phút thế mà không gọi tel. thì 1/2 năm cũng không gặp nhau 1 lần, huống gì Lan về không nói được chuyện gì cũng phải. Ngay cả Ly nếu không cần sang mẹ lấy thuốc mẹ nấu cho hàng ngày thì cả tuần chỉ chiều chủ nhật 3 mẹ con mới sang bà ăn cơm. Nhưng bây giờ nó KHÔN rồi, sai con MIU sang bà lấy thuốc thay nó. Целую всех! Привет, передай, Julien! ПОКА!
Trả lờiXóaCam on me ! Julien Cung gui loi chao me.
Trả lờiXóa