Năm 1978 khi đi thỉnh giảng ở ĐH Tây nguyên về, tôi bị sốt liên miên. Nghĩ là mình lại bị nhiễm vi trùng sốt rét ở đó. Nghĩ vậy và tự uống kháng sinh, nhưng khỏi chẳng thấy đâu mà ngày càng nặng. Rồi chuyển giai đoạn sang ngất ngày 1 - 2 lần, rồi liên tục ngất, chẳng hiểu lý do gì. Đành đến cầu cứu ba tôi.
Nghe con trình bầy, ba tôi không do dự viết ngay thư cho bác sĩ Phan Chúc Lâm ở QYV 103. Cầm thư tôi hỏi lại :
- Ba ơi, con bị gì mà ba gửi con vào QYV 103 ? Chắc con không phải sốt rét đâu , ba ạ. Hay tại ba làm ở đó, hay tại cái câu bộ đội chuyền miệng cho nhau : ăn viện 5, nằm viện 8, khám viện 3 vậy.
- Cả 2 lý do con nói. Thôi cứ vào đó đi. Lý luận vừa thôi, con ạ.
Ba tôi dục tôi nửa đùa, nửa thật:
- Con đi nhanh lên, tranh thủ thời gian. Ba sắp phải mổ rồi, không đưa con đi được nữa đâu. Trước khi mổ họ bắt làm xét nghiệm nhiều nên cũng phải đi. Vào đấy hơi xa, nhưng tốt, con ạ.
Tôi cầm giấy của ba tôi viết cho bác sĩ Lâm và đi ngay. Đến nơi được đón tiếp tử tế, không phải chờ đợi. Găp bs Lâm cho ngay vào viện.
Vào viện đúng như người ta nói : khám viện 3 (103). Cả ngày từ sáng đến tối cứ giờ làm việc là hết tốp này đến tốp kia đến khám, hỏi đủ thứ. Chẳng biết họ báo cáo với bác sĩ Lâm thế nào, nhưng họ cũng hội chẩn, mỗi lần là cả chục người trong khoa thần kinh dự. Lúc đó bác sĩ Lâm là chủ nhiệm khoa thần kinh của BV.
Khi đó họ soi ổ bụng rồi xét nghiêm máu, điện tâm đồ, điện não đồ... đủ cả. Sau khi điện não đồ bác sĩ Lâm hẹn tôi cứ sau cơm tối đến phòng bác.
Bác làm việc, ngủ ngay tại 1 phòng nhỏ, cạnh nơi bệnh nhân nội trú nằm. Phòng nhỏ, chỉ có 1 cái bàn, vài cái ghế, 1 tủ đựng tài liệu, 1 giường một để đêm bác sĩ ở lại. Cả tuần chỉ ngày chủ nhật bác sĩ mới về HN, mà cũng có khi chủ nhật mải công việc và bệnh nhân bác sĩ cũng không về.
Suốt cả tuần theo yêu cầu của bác sĩ, tôi cứ cơm chiều xong là vào phòng bác. Lúc đầu tôi hơi ngại, song sau thấy bác hỏi han thân mật, cặn kẽ từng chi tiết, thế là tôi mạnh dạn nhớ lại và kể hết cho bác sĩ nghe.
Một tuần trôi qua, hôm đó chủ nhật bác sĩ không về.Tối chủ nhật bác sĩ bảo tôi sáng mai thử tiêm chất cản quang xem có dị ứng không:
- Tưởng gì chứ cái ấy anh không phải lo. Em chả bao giờ dị ứng bất kỳ loại thuốc nào.
- Thôi, phải cẩn thận với thuốc, không thể coi thường. Mai anh sẽ ngồi trong phòng đợi.
Phòng làm việc của bác sĩ cách phòng tiêm có khỏang 10 mét.
Tôi bình tĩnh vào phòng tiêm như vẫn đi tiêm hàng ngày. Vào đến phòng tôi thấy hơi khác, có máy trợ tim, máy thở ôxy. Tôi cười nói với anh phụ trách tiêm :
- Quan trọng thế ! Không sao đâu , anh ạ.
- Thì chị nằm xuống, bình tĩnh, thở đều vào.
Tôi nằm xuống, coi như chẳng có gì quan trọng , lại còn cười cười.
Anh y tá vừa đưa mũi kim vào thì tôi nôn thốc, nôn tháo. Anh rút kim ra, vội gọi người phòng bên cạnh và cả bác sĩ Lâm.
Mọi người vừa cấp cứu cho tôi , vừa nói:" Thế mà bảo không phản ứng. Sức phản vệ nhanh thế, chỉ dính kim mà như vậy, nếu đã tiêm một ly thì không biết thế nào. May là đã chuẩn bị đầy đủ."
Sau khi cấp cứu xong họ cáng tôi về phòng. Thấy cáng tôi ngại bảo họ tự đi được. Họ không nghe và bắt tôi phải nằm vào cáng, họ đẩy về.
- Tối hôm đó bs Lâm gọi tôi vào phòng và nói:
- Anh định dùng chất cản quang để chụp não cho em cho đỡ đau hơn, nhưng không được rồi, đành chịu đau vậy, phải làm thôi.
- Không bơm hơi não thất có được không anh ? Em nghe bộ đội truyền cho nhau là vào đây không có gì tra tấn nặng hơn, đau hơn là bơm hơi não thất.
- Đúng thế. Nhưng đành chịu vậy. Phải bơm hơi để chụp não xem có gì trong ấy. Anh cần chụp để có kết luận chính xác báo lại cho bác Hợp biết. Trong não em anh nghi lắm, nhất là sau khi mấy lần làm điện não đồ.
- Vâng, tùy ý anh, em chấp nhận. Nhưng em cứ cảm giác trong đầu mình như có cục gì ấy.
- Phải xác định cụ thể xem sao.Anh thấy hình như em có cục máu tụ trong đầu sau tai nạn giao thông mà em kể đấy.Ngày mai em chuẩn bị bơm hơi nhé. Ta làm sớm lên một hút để đến trưa còn ăn được gì đó.
-Vâng.
Sáng sớm (6h30) người ta mang cáng vào phòng bệnh, chở tôi đi. Vào phòng bơm hơi làm đủ mọi thủ tục xong, đến lúc chuẩn bị đưa kim vào tủy sống thì bs Lâm đến. Hóa ra bs chỉ huy bơm, chụp.
Sau mọi việc trong phòng chụp, họ đưa tôi về phòng bệnh. Tôi chẳng còn là người nữa. Chân treo cao, đầu chúc xuống 3 ngày liền. Lúc thì như mình nằm trong đống tuyết, lúc thì như mình nằm trong đống lửa. Đặc biệt cứ như có ai cầm con dao mà rạch vào trong đầu, trong não mình. Các bệnh nhân trong phòng ái ngại, lo tôi không qua khỏi. Còn bác sĩ Lâm thì 3 ngày liền bệnh nhân tìm không thấy đâu.
Sáng ngày thứ tư bác sĩ Lâm xuất hiện.Anh cười hỏi tôi:
- Tỉnh chưa Nga? Đau lắm phải không. Mấy hôm rồi, họp hội chẩn liên miên.
- Anh ơi, em có sao không ? Tôi cố nói từng tiếng, đứt quãng.
Bệnh nhân trong phòng hỏi tới tấp. Họ nói lo tôi chết. Trong 3 ngày lúc tỉnh, lúc mê, tôi cứ thở rít lên từng tiếng, tuyệt nhiên không kêu ca nửa lời, không rên...
- Người ta bảo anh dũng trên chiến trường, kiên cường trên giường bệnh. Chả biết trên chiến trường sao chứ trên giường bệnh thì chị Nga kiên cường chúng em chưa từng thấy.Tôi lại phải cố từng từ cắt ngang.
-Thôi, đừng nói gì nữa. Cho tôi hỏi anh Lâm đã. Anh ơi, em có sao không ?
- Nứt xương sọ, gẫy xương cách bướm, có ổ màu tụ trong đầu...
Thấy bác sĩ ngập ngừng tôi hỏi thêm :
- Còn gì nữa không ạ ?
- Tạm thời thế.
Nói xong bác sĩ chạy thẳng.Và tiếp tục lại biến mấy ngày nữa. Khi bác sĩ Lâm xuất hiện, tôi vội hỏi ngay:
- Anh nói tiếp em còn gì nữa đi. Em không sợ mà.
- Viêm màng nhện não. Dính màng não nhiều chỗ.
Nghe hết bệnh của mình tôi tự hỏi :" Sao sau tai nạn giao thông nặng thế mà nửa tháng sau mình dám vào đại học Tây nguyên dạy mấy tháng nhỉ. Sao mình chịu được nhỉ...
Ban giám đốc QYV 103 phải hội chẩn nhiều lần vì cái đầu của tôi. Cuối cùng họ quyết định thứ 3 hội chẩn lần cuối về ngày và cách thức mổ.
Sáng thứ 2 sau khi mổ ba tôi ra viện. Chiều vào ngay thăm tôi. Sau khi xem phim ba tôi nói với ban giám đốc:
- Chỗ này mổ nguy hiểm lắm. Không mổ. Nếu mổ con tôi sống hay chết là may. Còn không may nằm liệt hoặc điên thì chẳng ai dám cho thuốc để nó chết, mà sống như thế thì khổ lắm. Thôi cứ để thế con tôi sống được bao lâu thì sống.
Vậy là tôi không phải mổ. Bác sĩ Lâm cho tôi ra viện chữa ngoại trú. Ba năm liền bs lâm tận tâm chữa cho tôi. Có những thứ thuốc mà chỉ có ở QYV 103 mới được cấp. Ba năm sau tôi đi LX.
Nhờ có sáng suốt của đội ngũ bác sĩ, sự tận tình cứu chữa của Bác sĩ Phan Chúc Lâm và cũng nhờ có thuốc tốt lúc đó của LX cấp mà bây giờ tôi còn ngồi đây viết bài này.
Ai cũng ngạc nhiên tai nạn TO đến thế mà tôi có thể sống được.
Vậy thì có phải đội ơn bác sĩ Phan Chúc Lâm cả đời không? Chắc bác sĩ Lâm đã quên tôi rồi, nhưng tôi ơn bác sĩ Lâm đến chết.
Lúc đó ở QYV 103 họ gọi bác sĩ Lâm là ÔNG PHẬT SỐNG . Tất cả các bệnh nhân khoa này chưa được bs Lâm khám thì chưa yên tâm. Còn tôi thì phục lăn là những dự đoán của bác sĩ hoàn toàn không sai với phim chụp ra.
Có lần tôi nói đùa :" Chắc anh Lâm chưa biết đau như bơm hơi não thất là thế nào đâu nhỉ. Bởi thế anh bảo em bơm hơi xong trưa về còn ăn được."
Bác sĩ cười, trả lời :" Thì bác sĩ cứ động viên bệnh nhân chứ có đau bao giờ đâu mà biết. Nhất lại là bơm hơi não thất để bóc tách màng não dính vào xương sọ thì đau phải biết ".
Bây giờ cũng vậy, bác sĩ thường động viên ta thôi chứ làm sao biết được ta thế nào đâu. Chắc đó là bệnh NGHỀ NGHIỆP nhỉ.
Nhân ngày Thầy thuốc VN, mấy hôm nay trên các phương tiện truyền thông nói tới gương của các bác sĩ, tôi cũng muốn góp mấy bài để tri ân những vị PHẬT SỐNG.
Càm ơn tất cả những ai bớt chút thời gian đọc các bài của tôi về các thầy thuốc Việt Nam.
Xin kính chào !
Du lịch Miền Trung 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Tai nạn kinh khủng thế mà không bị liệt hay mất trí nhớ nhỉ! Đến giờ vẫn còn nhớ dai đủ mọi thứ, chưa đến nỗi lú lẫn, hâm hâm... điên điên!!!
Trả lờiXóaMay là cả mẹ lẫn con đều được các BS tài giỏi cứu chữa. Nhờ hồng phúc của Tổ Tiên và được Trời Phật phù hộ độ trì cho mới sống đến bây giờ đấy!
Khi nói với bs PCL là 1 xe đâm vào người, TN ngã chổng kềnh thì xe thứ 2 đi ngang qua mặt. BS không thể ngờ được là TN còn biếtddeesn thế mà không ngất.Thằng em mình thấy đám đông túm tụm ớ cống Parabol BK lền gọi :" Bố, bố, chị Nga nhà mình, nhiều máu quá !" Ông TQB ngó ra bèn bảo anh lái xe dừng lại, đưa ngay vào BV Bạch Mai. Toàn Trời độ cho, tự dưng ông TQB lại đi ngang qua.Thật ký lạ.Nhưng từ khi tai nạn đến giờ quên hẳn tiếng Anh. Còn bây giờ thì lú rồi. nói nửa câu là quên phần sau. Chìa khoá, kính bỏ đâu tha hồ mà tìm, chỉ có di dộng là dễ tìm , vì dùng cố định nó thưa ngay. Còn những thứ không thưa thì nhiều lắm, không tìm nổi. Tạm thời chưa hâm, chưa điên đâu. Ngày xưa TN nhớ như 1 cuồn nhật ký, cần mở ra là có ngay đủ tin tức. Chào !
XóaĐọc chuyện chị kể thật cảm động, chị gái vừa giỏi lại gặp được toàn bác sĩ tài danh và luôn hết lòng vì người bệnh, những người như thế quý và hiếm lắm chị gái ạ ! Chúc chị sức khỏe luôn diệu kỳ, kính chúc những người bác sĩ tâm huyết luôn được trân trọng ghi ơn
Trả lờiXóaCuối tuần an lành chị gái nha !
Xóachắc như chị TM nói, nhờ hồng phúc của tổ tiên và Trời, Phật phù hộ, độ trì cho nên ma, quỉ, cái ác chẳng làm gì nổi chị. Vì thế cả đời chị tâm niệm chỉ làm việc tốt, tránh mọi điều xấu. Khi giúp người thì quên đi, nhưng ai giúp mình thì dù nhỏ mấy cũng cố nhớ, mang ơn...Bây giờ chị cũng cố giữ trọn đời như vậy. Chúc em ngủ ngon ! Chào !
Một bác sỹ tận tụy với nghề! Chị đã qua khỏi cũng nhờ một phần không nhỏ của người ba phải không ạ? Chúc mừng chị!
Trả lờiXóaCám ơn anh thanhthuoczvolen ghé thăm và đọc bài ! Tôi mang ơn các bác sĩ và ba tôi nhiều lắm, chỉ biết kể lại cho ai đọc được thì đọc chứ chẳng biết đền ơn bằng cách nào. Để không phụ lòng họ mình cố gắng sống thật tốt thôi anh ạ. Chúc anh khỏe, vui. Chào !
XóaChúc bác sỹ luôn khỏe mạnh để đóng góp cho đời!
Trả lờiXóaCầu mong ngành Y có nhiều bác sĩ tận tâm với bênh nhân luôn luôn mạnh khỏe, sống lâu cho mọi bệnh nhân được NHỜ. Chào !
Trả lờiXóaTuần mới chúc chị gái sức khỏe diệu kỳ để đón ngày quốc tế của 1 nửa thế giới ngày mùng 8/3 chị gái nhé ! Chúc chị luôn hạnh phúc bình an (~_~)
Trả lờiXóaChị chẳng bao giờ đón 8/3 cả. Ai đó chúc mừng thì chị thành thật cám ơn, còn ai thân thuộc mà QUÊN thì chị cũng không quan tâm. Chúc em vui vẻ nhé. Chào !
XóaBac Lam co dieu tri cho con khi con bi dau dau lien mien hoi con 20 tuoi. Tu do den nay khong gap lai bac nua.
Trả lờiXóaTừ 1981 đến nay mẹ không hề gặp bác Lâm. Nghe đâu hiện nay bác vẫn khám, chữa. Ai được bác khám, chữa thật là may. Năm nay cũng 80 tuổi rồi còn gì. Nghe người ta nói bác vẫn minh mẫn lắm. Chắc bác cũng quên mẹ rồi. Mẹ và Ly vẫn nặng nề lắm. Chắc dần dần sẽ đỡ. Lan yên tâm nhé. Живот ужасно болит уже несколько дней. Привет, Передай, всем ! Целую!
XóaNeu me khong do thi chac phai di kham chu. Cai chinh la me va Ly phai nghi ngoi o nha thi moi khoe lai duoc. Con se chuyen loi chao cua me toi tat ca. Tung hom qua moi thi duoc bang lai xe roi. Nhu vay tu nay no co the tu lai xe di ma khong can con lam taxi nua. May ca ! May ca !
XóaLan đừng lo, mẹ và Ly đỡ tồi. Cái đó không sợ, mà chỉ đau và phiền chút thôi. Hôm qua Ly và Hải đi Hải dương lấy thuốc. Ly lấy 3 tháng liền, chiến dịch nấu thuốc bát đầu từ hôm qua, lo nhất là không mua được lá đu đủ tươi, mùa hè người ta chặt cây cũ, trồng cây con mới. Chúc mừng Tùng đã có bằng lái xe. May cá, may cá Lan đỡ được 1 việc. Поздравляю его, помоги мне, целую его. Chủ nhật nào 3 bà cháu cũng nhắc tới 3 mẹ con. Nhớ chúng quá ! Передай, всем горячий привет! Целую тебя и всех !
XóaEm đọc không sót từ nào cô ạ - Ngưỡng mộ sức sống và sự diệu kỳ về trí tuệ của cô - Ngưỡng mộ cả sự tài giỏi lẫn y đức của BS L.
Trả lờiXóaChúc cô luôn khỏe vui yêu đời và minh mẫn mãi!
MHN ơi, đừng khen tôi nhé, lẩm cẩm rồi. Còn sức sống chắc Trời. Phật cho đấy. Nhưng nghĩ lại bơm hơi não thất mà lúc đo chịu đựng được chứ chắc bây giờ thì chết. Buồn cười là hồi đó nhiều bệnh nhân QYV 103 đi xem mặt tôi là ai mà GAN thế, vì đàn ông còn rú lên vì đau mà tôi thì cứ thở rít, không rên, không kêu. Hồi đó có 1 bệnh nhân chỉ còn 4% sưc khỏe mà BS Lâm đã đưa trở lại cuộc sống, Thật tài tình. Cho nên họ gọi là PHật Sống cũng phẩi. Nghe người ta nói gia đình đưa lợn quay lên tặng mà BS không lấy... Chào !
XóaĐúng là mệnh chị lớn lắm đấy chị ạ.
Trả lờiXóaChắc đúng như em nói, LL NHỈ. Trời , Phật lúc nào cũng thương và độ cho chị, toàn gặp người tốt ở mọi nơi, mọi lúc, cứ nguy nan lại có người cứu. ƠN TRỜI, PHẬT, ƠN MỌI NGƯỜI TỐT QUANH CHỊ !!!Chào !
Trả lờiXóaEm chúc chị ngày lễ 8/3 thật vui và được nhận nhiều hoa từ những người bạn, người trò và người...tình nữa nhé.
Trả lờiXóaChả có bông nào đâu, Namcua ơi! Tủi thân nhỉ. Chị quen thế mà. Chị chẳng lấy gì của ai bao giờ mà.Chào !
Xóachúc chị gái Tuấn Nga luôn vui khỏe cùng con cháu để luôn nhớ đến những người thầy đã từng cứu chữa cho mình chị nhé ! Mùng 8/3 luôn hạnh phúc nhé chị gái ! (~_~)
Trả lờiXóaBao giờ chị cũng nhớ công ơn của thầy thuốc với chị và các con chị, em ạ. Họ là những ông Phật sống trong đời thường của chúng ta. Chúc em vui, khoẻ, mồng 8/3 cười cả ngày nhé. Chào !
Xóa