Mỗi khi định viết 1 điều gì đó, tôi hay nghĩ lung tung, vớ vẩn. Nhưng rồi chả lẽ mình lại mang nó theo mà không chia sẻ với ai, lỡ có ai đó gặp trường hợp như mình, họ có thể rút kinh nghiệm mà tránh, cứu 1 người, phúc đẳng hà sa, nên rồi lại viết. Buôn chuyện cũng là một ý nghĩ bao ngày của tôi về tính mạng các cháu. Mỗi ngày nghe VTVN thấy có những cháu lìa đời mà sót sa. Bây giờ lại nói đến chuyện GIÁO DỤC ngày nay và những suy nghĩ riêng tôi.
Tôi có 4 cháu, 3 trai, 1 gái. Xem ra sự dạy dỗ của mình với các con, nay lạc hậu với các cháu quá rồi. Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay mà tự an ủi :" Tao dạy con tao, mày dạy con mày vậy ".
Ngày xưa thời tôi, các cụ cấm nói leo, cấm cãi, cấm lẩm bẩm... Nay điều đó đã quá lỗi thời với giới trẻ. Mình đang nói, 1 đứa HỨNG lên cắt ngang và thao thao bất tận... Mình dạy con phải lặng yên nghe lời, thì bây giờ chúng chẳng nghe mà cắt ngang cãi theo ý nó và bạn nó... Mình nói gì đúng thì nó lẩm bẩm :" Chỉ có bà mới dạy thế, còn bạn cháu, bà và bố, mẹ chúng không dạy như vậy, nghe lời bà thì thiệt cả đời..."
Dạy chúng phải cố gắng, sống phải có không nhiều thì ít ích lợi cho xã hội. Chúng bảo chỉ có bà mới nói thế, chứ mọi bạn nó chỉ thích sống có ích cho bản thân, còn xã hội thì kệ, người khác lo...
Sống phải có nghị lực, thì chúng cãi, nghị lực như bà thì chỉ thiệt thôi.
- Thiệt là thiệt thế nào ? Cháu nói bà nghe xem sao.
- Thế này nhé, bao lần bà ốm thập tử nhất sinh, bà cấm không cho con cháu báo cho người thân, bạn bè biết để họ không đến thăm phiền phức.
- Thế thì tốt chứ sao. Người ta đến thăm mình, mất thì giờ và thêm mất tiền quà cáp, phong bì đến thăm bà, như vậy chẳng phiền lắm sao.
- Người khác thì không nghĩ thế, họ vừa hắt hơi đã làm ầm lên, mọi người đến thăm, quà cáp, phong bì thì lợi chứ bà ?
- Bà khác các cháu cũng như nhiều người khác là như vậy. Các cháu nghĩ mà xem, 60 năm bà là học sinh trường thiếu nhi VN Moskva, đã 1 lần nào bà ốm mà ban liên lạc phải đến thăm chưa, kể cả những lần sau khi ốm nhiều người ngạc nhiên sao bà còn sống được. Cũng như vậy hội TSQ của bà chỉ biết bà đăng ký đi ATK mà phút chót bà từ chối. Trưởng ban sau khi đi về trách sao bà bỏ không đi, bà trả lời sau tai biến 1 ngày không thể đi. Họ trách bà không nói rõ để họ đến thăm và bao năm nay chưa 1 lần ốm mà TSQ phải đến thăm. Theo bà điều đó là tốt, vì chẳng phiền ai, hơn nữa họ đến thăm có điều gì đó bà không thể ngồi tiếp thì bất tiện lắm. Bà ghét dựa vào ốm đau, bệnh tật để phiền người khác, nếu không nói là vụ lợi.
- Thế bà mới thiệt. Các bạn cháu bảo bà HÂM.
- Hâm như bà cũng tốt, bà thích hâm như vậy. Chỉ sau khi ốm nặng người ta hỏi bà mới nói thôi. Bà nói 1 phần tâm sự, nhưng 1 phần cũng để chia sẻ cách sử lý bệnh chứ không phải để ca thán.
- Cháu hiểu bà như thế, nhưng mỗi người, mỗi thời một khác, bà ạ.
- Các cháu bây giở GIỎI thật, mọi việc làm đều suy nghĩ cho mình trước. Bà chịu thua các cháu rồi. Nhưng bà vẫn muốn nói những gì bà cho là đúng, để mai kia bà có chết thì các cháu nghĩ lại bà đã nói thế, dạy thế.
- Chúng cháu biết rồi.
- Biết rồi thì được. Bà chỉ muốn các cháu hãy sống CÓ NGHỊ LỰC, hãy quan tâm đến mọi người xung quanh và gần nhất là những người họ hàng trên mình : SỐNG VÌ MỌI NGƯỜI một chút chứ không hoàn toàn như bà. Hãy cố gắng tự lo lấy mình , đừng làm phiền ai : TỰ LỰC CÁNH SINH. Chủ yếu bây giờ là lo làm sao tự học thật tốt, không học thì không làm được việc gì lớn đâu. Vì phong trào ngày nay các cháu phải học thêm, nhưng theo bà, học thêm chỉ để biết thêm những gì người ta không dạy trong giờ học mà thôi, còn kiến thức là phải tìm tòi, học hỏi, vì thế phải tự dựa vào mình mà vươn lên. Tạm thời giải đáp cho các cháu đến đây thôi. Nói nhiều Ù TAI quên hết. QUÊN bây giờ là BỆNH THẾ KỶ mà.
Tôi cũng chấm dứt buôn chuyện (2) ở đây. Cám ơn quí vị nào đã đọc và cám ơn hơn nữa những ai đã bỏ công góp ý. Với tôi mọi điều khen nếu không phải là lỗi lạc thì chỉ là nịnh, còn chê mới thật lòng và CHÊ mới là điều tôi chân trọng. Xu thế bây giờ thích KHEN , thích NỊNH lắm, tôi thì KỊ. Xin cám ơn trước những điều CHÊ.
Xin kính chào !
Du lịch Miền Trung 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Em gái ôm chị gái cái nào (~_~)
Trả lờiXóaChị dắt xe đi buôn chuyện đấy, ở nhà chán rồi.
XóaCứ kể chuyện thế cho khỏe nhẹ lòng chị gái ạ ! Nhiều khi nghĩ những chuyện chị gái kể em cũng thấy giống chuyện cơ quan em, có người ốm ko dám báo với ai cả nhưng có sếp mới hắt hơi sổ mũi tí là thay nhau chạy, đó là những kẻ nịnh thần đó mà chị gái
Trả lờiXóaEm cũng thấy phiền hà mỗi khi đau ốm, cứ giống như làm phiền mọi người vậy, thân thiết lắm trong nhà mới nói chứ hàng xóm em chẳng nói bao giờ
Luôn vui khỏe và yêu đời nha chị gái ơi ! (~_~)
Hàng xóm thấy mấy ngày không mở cửa, băm chuông hỏi còn sống hay chết rồi ? Hì, hì. Cho nên bạn bè rủ đi đâu cố mà đi cho vui, nếu chết trong tay các bạn càng thú vị chứ chết cô đơn ở nhà thì chán, Cám ơn em đã đọc. Chào !
Trả lờiXóaHàng xóm cũng chẳng biết mình ốm, kể cả gãy chân nằm bệnh viện. Với con cháu và bạn thân thì phải biết, TN cứ im thin thít có khi chết thối ra đấy!
Trả lờiXóaChết thối ra , khi phát hiện TM đi đưa đám là được rồi. Hì, chưa biết TN sẽ chết cách nào đây. Chào !
Trả lờiXóaNgoài HN có mưa mát mẻ rồi chị gái nhỉ ? Chị gái luôn vui khỏe đừng ốm đau gì cả chị nhé ! Em gái sang ôm chị 1 cái và chúc chị gái tuần mới thật bình an (~_~)
Trả lờiXóa