Nóng quá ! Nóng từ trên xuống dưới, nóng từ ngoài vào trong. Nóng từ trên xuống dưới là nóng từ trên trời xuống dưới đất. Nóng từ ngoài vào trong là nóng từ nước ngoài vào trong nước mình. Nóng làm bao người mất ngủ, trẻ con , người già mắc đủ thứ bệnh. Toàn dân mất ăn, mất ngủ vì nóng sôi sục khi bọn HÀNG XÓM quấy rối, phá hoại chúng ta, cướp sự bình an của dân ta. Gọi là hàng xóm vì chúng ở ngay cạnh ta, chứ hàng xóm gì chúng.
Thật khó chịu khi phải ở gần cái hàng xóm khốn kiếp này, nhưng ta làm gì có quyền chọn láng giềng gần này, nên đành phải tìm đủ mọi cách để sao cho dân sống bình yên. Vậy mà quá khó bao thế kỷ nay. Ông cha ta đã khổ mãi, thời Hai bà Trưng mới tạm thoát khỏi chúng... Lịch sử để lại cho ta bao bài học. Vậy mà nay, chúng ta vẫn phải ăn không ngon, ngủ không yên vì chúng.
Nhớ lại khi bắt đầu đi làm tôi cứ cảm thấy sướng vì đất nước ta hòa bình. Tưởng rằng cuộc đời từ nay sẽ yên ổn. Thế mà có yên ổn đâu, 2 đứa con tôi sinh ra cũng phải trải qua chiến tranh. Thế rồi 4 đứa cháu của tôi chắc gì đã không biết đến chiến tranh.
Nhớ lại ngày đầu đi làm, trình độ của hầu hết cán bộ VN là thấp. VN chỉ có đúng một cơ quan khoa học cao nhất là Ủy Ban Khoa học Nhà nước (UBKHHNN). Chỉ có trình độ lớp 7 và một chút tiếng Nga dùng trong giao tiếp mà tôi dám vào làm phiên dịch phòng liên lạc Quốc tế UBKHHNN. Ông Trường Chinh làm chủ nhiệm, ông Bùi Công Trừng làm phó chủ nhiệm phụ trách kinh tế, ông Tạ Quang Bửu phó chủ nhiệm kiêm tổng thư ký. Các ông là bậc cha chú thì làm việc ở các viện của UBKHHNN như ông Trần Văn Giầu, ông Hoàng Minh Chính, ông Đặng Kim Giang, ông Trần Phương... đều coi tôi là con và vì thế họ gọi tôi là con cưng của UB.
Con cưng là bề ngoài, thực chất thì công việc vô cùng nặng nhọc, quá khả năng, quá trình độ của mình hàng ngàn lần. thời gian ấy máy bay sang ta không giờ giấc, đêm đến cũng phải đi đón các viện sĩ viện hàn lâm khoa học các nước đến họp, hội nghị. Trình độ khoa học hoàn toàn không có, mà UBKHHNN chỉ làm việc với các viện sĩ viện hàn lâm khoa học các nước XHCN. Các đại biểu không có phiên dịch, họ là viện sĩ thông tấn, viện sĩ cả, vậy mà sang UBKHHNN lại làm việc với một con bé phiên dịch chưa đầy 20 tuổi, không có trình độ gì, không hiểu lúc đó họ nghĩ sao, vì tiếng Nga lúc đó hiếm, mà phe XHCN chỉ dùng tiếng Nga. Còn tiếng Anh, tiếng Pháp thì thời nay vẫn phải quì gối lạy các bậc tiền bối của ta là CỤ TỔ. Các cụ giỏi lắm, nói, viết như gió.
Sau 7 năm làm việc tôi mới vào đại học và mới biết sự đánh giá của các viện sĩ khi làm việc với tôi. Họ thấy không có tôi đi dịch, hỏi ra họ mới biết trình độ chỉ lớp 7, nên tôi phải vào đại học để nâng cao kiến thức. Họ ngạc nhiên và nói nếu nước họ Viện hàn lâm khoa học có 1 phiên dịch như tôi thì không bao giờ thả cho đi đâu.
Khi mới vào làm việc tôi chán nản đến tột độ, vì mình có biết gì đâu. Khó quá tôi đành xin ông Tạ Quang Bửu:
- Chú ơi, cho cháu trở lại bộ đội, cháu làm gì cũng được, chứ dịch khó quá. Cháu không đảm nhiệm nổi công việc này. Một phiên dịch phòng liên lạc quốc tế, toàn làm việc với các viện sĩ. Hội nghị khoa học cao cấp của các viện hàn lâm khoa học các nước XHCN nghĩa thế này lỡ có gì sai sót.
- Khó thì con phải cố làm bằng được. Vào bộ đội bây giờ làm gì, chú còn phải bỏ bộ đội sang đây làm, con đủ biết công việc khoa học trong lúc này là cần như thế nào. bộ đội không có con chẳng sao, nhưng UB bây giờ đang rất cần con. Khó khăn gì cứ hỏi chú, chú giúp cho.
- Vâng ạ.
Bề trên khi dạy bảo xong tôi chỉ vâng ạ và cố thực hiện. Cố thực hiện, song khó khăn như cái núi trước mặt mình. Ngày làm không đủ thì làm đêm. Ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác cứ thường xuyên phải thức đến 1-2 giờ sáng để dịch, đánh máy cho kịp hội nghị...Các chú chỉ biết thương khi thấy làm việc quá sức và xoa đầu :" Con cưng UB chịu khó nhé. Con giỏi lắm ! Công việc khoa học trong hòa bình là vậy ". Chỉ có những lời khen và cũng có khi được 1 cái hôn vào trán chứ chẳng bao giờ có 1 xu bồi dưỡng. Vậy mà tôi đã làm việc ở đó 7 năm.
Trong công việc làm xong không bao giờ được nói với ai. Tôi đã quen ở thời làm liên lạc cho BTTL rồi. Nhưng những khi bức bối quá, thắc mắc quá không thể im lặng như lúc bé mù chữ được, nên cũng hỏi lại ông Tạ Quang Bửu. Tôi chỉ hỏi những gì rất cần phải biết. Một lần tôi hỏi:
- Chú ơi, sao bảo các nước xã hội chủ nghĩa trong phe XHCN thì giúp nhau VÔ TƯ mà mỗi khi bàn đến viện trợ khoa học hay một vấn đề gì khác đều chẳng vô tư tí nào. Nói sùi bọt mép ra mà không xong. Họ ích kỷ thế, chú nhỉ ?
- Không phải, nói vô tư là nói thế thôi, chứ trong công việc, nhất là khoa học, quân sự, kinh tế... thì không có 2 từ đó. Mà con phải nhớ kỹ điều này:" Đàm phán bất kỳ điều gì dù LỚN hay NHỎ cũng phải nhớ NGUYÊN TẮC HAI BÊN CÙNG CÓ LỢI." Mà 2 bên cùng có lợi đâu phải vấn đề dễ.
Tôi bỗng nhớ ông đi hội nghị Giơnevo và ký hiệp nghị thay VN thì im thin thít và cũng lại 2 từ quen thuộc VÂNG Ạ mà thôi.
Cho nên bây giờ theo tôi, câu nói của ông TQB vẫn rất đúng. Ai cũng là con người, nên ai cũng nghĩ lợi cho mình. Mà là lãnh đạo thì cũng phải lo cho nước mình, nên ta cũng đừng trông chờ ở các nước " anh, em " dù chỉ là 1 lời nói VÔ TƯ đâu. Họ TO mấy thì TO, LỚN mấy thì LỚN , không bao giờ họ nói ủng hộ ta khi chạm đến quyền lợi họ đâu. Đừng hòng!
Cho nên vấn đề của ta, ta phải tìm cách LO lấy thôi, đừng trông mong, tin tưởng vào ai. Còn thời sự ta phải theo sát để biết thôi, chứ lời nói của chúng ta bây giờ chỉ là hạt cát, hạt bụi, ông to, bà lớn nào quan tâm đến. May ra có ai đó quen lãnh đạo nói thì họ biết thôi chứ ý của họ thì thay đổi sao được.
Vậy mà một số trước đây học ở các nước liên quan cãi nhau như mổ bò trên FB và thậm chí GHÉT nhau vì bênh nước này, chửi nước khác. Mất hết bạn bè, thật đáng tiếc! Mà bênh hay chửi thì ta có được gì đâu. Chỉ khi động đến ta thì ta không thể im lặng mà phải lên tiếng ngay - như thằng cha nhà báo Đ. Kosyrev ngu ngốc, nói láo, tờ báo RIA NOVOSTI đăng bài đó thì ta phải đáp ngay không do dự, phải nói đến chính những nơi cần có tiếng của ta, tiếng của ta cần và đúng ở đó. Cái tờ báo ấy ta cũng không thể tha, lời nói của ta mới có trọng lượng, mới có kết quả. Bởi ta đã học ở đó, ta là những người có học, không tha thứ cho những đứa xằng bậy vì 1 lý do nào đó mà làm tổn hại đến đất nước ta. Còn nước người ta mình nói sao được. Nếu người ta tốt với mình thì mình tốt lại. Còn xấu ta coi như không có nó, bây giờ ban lãnh đạo TQ là kẻ thù rồi, nhân dân TQ thì khác. Cụ Hồ chả phân biệt cho ta từ xưa là gì.
Ngày bé tôi vẫn học thuộc lòng câu :" Mình vì mọi người, mọi người vì mình ". Thật ra câu này chỉ đúng phần đầu thôi, còn rất và rất ít có phần 2 sau. Ai cũng vì mình cả. Mọi người vì mình ư ? Đừng hòng !!! Ở tất cả các mức độ từ thấp đến cao, phần 2 câu này chỉ là lý thuyết. Tôi tự nhẩm câu nói của ông TQB dặn : Hai bên cùng có lợi cho nhẹ lòng.
Ta tạm suy nghĩ ít đi một chút để đỡ ốm đau, đỡ tiền thuốc bảo hiểm 100% của ta và con cháu đỡ phải chăm sóc, buồn phiền vì ta là tốt lắm rồi. Còn bây giờ thì sợ gì chết. Qui luật là sống gửi, thác về, lo gì. Cố giữ gìn sức khỏe cho con, cháu, bạn bè vui, phải không quí vị.
Có lần nói chuyện với ĐSĐMTQ LBNga, ông V.
V.Seraphimov, ông nói :" Natalja Khốiminovna, chị biết không, ơn trời cho ta một điều rất may là ta chỉ biết ngày sinh, còn trời không cho ta biết ngày, giờ, tháng , năm chết, vì nếu biết ngày chết sẽ chẳng ai làm được việc gì. Cũng vì thế mà có bao nhiêu công trình khoa học của các nhà khoa học để lại cho ta. Hay nói gần nhất là bản thân ta cũng làm được gì cho đất nước, cho dân tộc ta và cho gia đình ta. Chúng ta vì TQ, vì gia đình mà làm bất kỳ điều gì họ cần, không vì bản thân mình. Mà nói không vì bản thân mình cũng không đúng, có điều khi TQ cần thì ta chấp nhận. Ta cũng rất cần có gia đình và cũng phải lo cho mình chứ không lo sao được.
Giờ này chúng ta không chỉ cần có gia đình mà còn rất, rất cần có bạn tốt. Đến lúc này mà không có bạn tốt thì cuộc đời ta coi như bỏ đi, đau khổ lắm, các vị ạ.
Buồn quá nên mới mở lòng với ai cũng có thời gian như tôi và cũng quan tâm như tôi cho nhẹ bớt chút ít tấm lòng già mà ăn, mà ngủ. Tôi viết linh tinh, không đầu, không đuôi, không chủ đề gì, quí vị thông cảm nhé... Tạm dừng tại đây, khi nào hứng lên lại mở lòng tiếp. Cám ơn ai bỏ chút thời gian đọc bài này và mở lòng với tôi.( tấm ảnh trên là tôi chụp chia tay với bạn Phạm Minh Dương cùng lớp, sau này là phó tổng giám đốc đài THTW, khi tôi bỏ học đi làm).
Xin kính chào !
Du lịch Miền Trung 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị ơi... Em thấy lạ là tại sao đời con người rất ngắn mà luôn tranh cướp... Nưowcs to, nước lớn cũng chỉ chết vì miếng ăn... Và thoáng thoi đã hết ... Có mang đi được gì đâu mà giết chóc, đâm chém nhau?!
Trả lờiXóaKhổ là lòng tham của con người là vô đáy. Tham lam ở bất kỳ cỡ nào, chết cũng ra đi tay không... Chị nghĩ mình sống NGHÈO 1 chút mà thanh thản vẫn sương hơn giầu mà tâm trạng lúc nào cũng bất an. Thôi chị em ta sống với nhau TỬ TẾ nhé. Tử tế theo nghĩa của NGƯỜI HÀ NỘI chúng ta ấy mà. Cám ơn em đã đọc và chia sẻ. Chào !
XóaÔm chị gái Tuấn Nga phát nào (~_~)
Trả lờiXóaCứ mở lòng tâm tình thế sẽ thấy khỏe và thanh thản hơn nhiều chị gái nhé ! Em ngày nào cũng ghé qua xem chị gái của em có khỏe ko đấy, hình chị ngày nay đẹp hơn ngày xưa, thật đấy, trời nắng nóng chị nhớ giữ gìn sức khỏe chị gái nhé ! Chúc chị gái của em luôn bình an (~_~)
Trả lờiXóaHình em gái chụp ở điểm tận cùng đất mũi Cà Mau đây chị gái ơi !
https://lh6.googleusercontent.com/-KflpxLhdWc8/U419Z1AV1EI/AAAAAAAAApE/0g7UAieXubc/s512/ca+mau+6.JPG
Cám ơn BD luôn ghé thăm. Chúc mừng BD đã co chuyến đi thành công mỹ mãn.BD cứ để những ký hiệu trên không bao giờ chị xem được, đùng để nữa mất công. Chào !
XóaHi hi ! Là cái đường linh ảnh đó mà, chị có thể dán lên trên đường linh mà chị hay mở trang ấy, sức khỏe luôn diệu kỳ nhé chị gái (~_~)
Trả lờiXóaTức mất ăn, mất ngủ, nhất là chúng ta lại đã đi học ở đó lúc bé, vẫn yêu thương , qui mến họ như những người ruột thit. Bây giờ làm lòng ta sôi động, đấu tranh giữa những cái tốt và cái xấu , giữa chuyện hiện tại và đã qua... Bối rối, chẳng biết thật hư, chẳng biết đâu mà lần. Bọn tổ chức đi Lư Sơn không biết sẽ thế nào. May TN không đăng ký đi. Thật chán. Nóng quá, mệt bã người ra TM ạ. Cố gắng vài tháng nóng nữa nhé. Chào !
Trả lờiXóaChị ah! Chị vào thăm lại Đà Nẵng đi! Đừng ở khách sạn mà tốn tiền. Chị chuẩn bị tiền tàu xe thôi. Vào nhà em nghỉ lại, em sẽ đưa chị ra biển mỗi sáng sớm, chiều tà, mát lắm. Còn ăn uống thì chị em mình già cả, ăn uống bao nhiêu đâu mà lo. Chịu khó ăn đạm bạc với cả nhà em là được. Chỉ cần một món rau luộc và một bát canh chua nấu với cá biển chị em mình mua của ngư dân kéo từ biển lên. Ngọt lắm! không cần cho mì chính đâu! Nếu không bận kế hoạch gì thì vào chị nhé! Em mong chị.
Trả lờiXóaCám ơn sự nhiệt tình của em, chị sẽ suy nghĩ nghiêm túc việc này và bàn bạc lại với các cháu xem sao. HN nóng quá, nằm nhà cũng không xong, đau đớn khắp các cơ quan đoàn thể, cứ uống liều các chất giảm đau mà cựa. Chị chẳng muốn phiền ai. Một lần nữa vô cùng cám ơn em và chúc cả nhà mạnh khỏe, vui vẻ. Chào cả nhà !
Trả lờiXóaMẹ đi chơi Đà nẵng đi mẹ ạ. Thành phố đẹp và đáng yêu thế. Con mong có ngày trở lại đó.
Trả lờiXóaNgoài HN chắc đỡ nóng rồi chị gái nhỉ ?
Trả lờiXóaTrong em vẫn nóng nồng nàn hu hu
Chúc chị gái tuần mới sức khỏe diệu kỳ chị gái nhé ! (~_~)
Chị viết rất hay,rất chí tình,và chị mở lòng đôi chút là nhẹ ngưỡi một chút chị nhỉ?
Trả lờiXóa