Du lịch Miền Trung 2012

KỸ SƯ ĐI GIAO,, BỎ MỐI, BÁN TRƯNG GÀ.


Trước kia hay dậy sớm, nên tôi thường đi chợ đầu mối mua thực phẩm. Ở chợ đầu mối gì cũng chỉ bằng 1/2 hay cùng lắm là 3/4 giá các chợ khác. Tôi hay mua trứng của 1 thanh niên đứng ở góc chợ. Cậu này thường  bán thấp hơn hàng khác từ 2 đến 3 ngàn /1 chục, không cần mặc cả. Tôi rất thích mua không phải kỳ cò bớt một, thêm hai, nên là khách mua thường xuyên của cậu này. Nếu đi muộn chút là không thấy cậu ta nữa. Để khỏi mất thời gian tôi hỏi xin số điện thoại di động của cậu ta :
- Này cháu, hôm nào đi muộn chỉ định mua trứng mà ra đến nơi thì không thấy cháu. Nếu có di động cho bác xin để khỏi phải đi mất công, mất sức.
- Cháu có đấy ạ.
- Hỏi thật cháu, thích thì trả lời, mà không thì thôi, nhưng không được nói dối.
- Bà cứ hỏi, cháu sẵn sàng.
- Sao trông cháu phong độ, đẹp trai, thông minh thế mà không tìm việc gì khác làm lại hàng ngày đi giao, bỏ mối, bán trứng thế này ?  Bác thấy phí cả tuổi trẻ đi. Tìm việc khác mà làm cho xứng với mình, cháu ạ.
- Cháu là kỹ sư đấy ạ.
- Kỹ sư gì, trường nào ra ?
- Cháu là kỹ sư điện tử, tốt nghiệp bách khoa loại ưu.
- Thế sao phải làm nghề này ?
- Cháu được giữ lại trường. Làm một thời gian lương ít quá không đủ tiền ăn chứ đừng nói đến nuôi vợ, con. Cháu bỏ việc ở trường làm việc này còn có tiền nuôi vợ, con, ngoài ra buổi chiều cháu còn làm được việc khác.
- Thế trứng cháu lấy ở đâu ?
- Cháu lấy ở lò, nơi người ta nuôi không nhiều nên ít người buôn. Lấy ở đấy vừa tươi, vừa rẻ hơn nơi đưa hàng buôn trứng chợ lớn. Bán rẻ cho người ăn vừa nhanh, vừa gọn. Giao xong chỉ khoảng 8h là về. Mai lại đi, cháu nghĩ thế cũng tốt.
- Tốt thì cũng tốt, song cháu nên tìm nơi nào sử dụng nghề của cháu mà làm, có thể ít lương một chút. Mình làm rồi phát huy gì đó, biết đâu lại sáng chế được gì mới, vừa có tiền, vừa không uổng công những năm tháng học hành ở trường...Bác thật tiếc cho cháu quá...
- Cháu cũng nghĩ như bác, nhưng phải cố làm việc này, kiếm được ít tiền chuyển sang việc khác.
- Cố lên nhé. Chúc cháu thành công.
Thế là tôi quên khuấy đi hỏi tên và điện thoại. Một thời gian bị tai nạn không đi chợ, đến khi đi được không thấy cậu ta đâu. Hỏi những người hay đứng cạnh thì họ trả lời:
- Cậu thanh niên bán trứng đã bỏ chợ đi đâu mấy tháng nay không ai biết...
Tôi nghĩ may ra cậu ta có được công việc gì đó mới vừa có tiền, vừa dùng được kiến thức 5 năm học ở trường thì hay quá. 
Viết lại một trường hợp cụ thể mà tôi biết. Tiếc cho cậu thanh niên và nhiều thanh niên khác bây giờ học xong không có việc làm. Liệu còn các cháu mình sau này ra sao đây ???
Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kình chào !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét