Có người quen từ Hà nội sang Moskva làm việc đến chơi. Ở VN sang Moskva ai cũng háo hức đi thăm các cửa hàng, sau đó là đi xem tầu điện ngầm, một công trình nổi tiếng đẹp nhất thế giới.
Anh bạn nhờ tôi đưa đi cửa hàng mua bàn là, nồi hầm, áo bay... rồi đi dạo Hồng trường và cuối cùng xuống tầu điện ngầm về nhà ăn tối.
Mua bàn là còn được, nồi hầm thì nặng và áo bay thì mò đâu ra. Cho nên tôi điều đình với anh :
- Ta đi dạo Hồng trường rồi vào GUM xem mua được gì thì mua, mà không mua được gì thì vẫn xuống Metro về ăn tối. Tôi biết anh sợ ăn ngoài tốn, còn phải để dành tiền mua đồ đạc về. Anh yên tâm, tôi sẽ chiêu đãi anh những ngày anh ở Moskva, tùy túi tiền của anh mà mua hàng. Xuống Metro rẻ lắm, không sợ, tôi chi hết mà.
- Chị rộng rãi quá, cám ơn. Mình ra ngoại quốc lần đầu, lại đến thủ đô Moskva nên vợ, con mừng lắm. Họ dặn mua đủ thứ. Vợ thì bàn là, nồi hầm, áo bay..., con thì nói bố mua cho con cái xe đạp to to, bé bé như các bạn LX trong phim. Tiền chẳng có bao nhiêu mà mua đủ thứ, khốn khổ thật...
- Tôi thông cảm rồi, anh không phải thanh minh. Chỉ có điều ở nhà không biết chứ nồi hầm thì hiếm, quân VN lùng mua ác, áo bay thì coi như mò kim đáy biển, loại ấy chỉ có bộ đội mới mua được, còn tôi thì chịu. Ai sang cũng yêu cầu mua áo bay, mà thứ đó thì chỉ lính Nga mới được cung cấp miễn phí. Bản thân tôi cũng không có nổi lấy 1 cái để cho cậu em là lính VN. Người ta cầu cạnh, tay trong mới mua được, còn tôi thì chịu chết, không làm được việc ấy. Tôi ở đây lâu nên cũng quên tính ra tiền VN, hơn nữa tôi không làm kinh tế, chỉ làm công ăn lương thôi. Anh thông cảm cho tôi, nếu giúp được gì tôi sẵn sàng, nhưng phải trong khả năng của tôi, còn ngoài thì xin lỗi, tôi không có mối làm ăn riêng như người khác.
- Tôi hiểu chị mà, bao giờ chị chả thế. Thôi chiều nay cứ đi như chị nói, ít nhất cũng biết Moskva là thế nào. À còn cái khoản của riêng tôi, nghe nói kem Moskva ngon lắm, nếu đến Moskva mà chưa ăn kem thì coi như chưa đến Moskva. Tôi cũng muốn thử, nhưng nghe nói đắt lắm.
- Anh yên tâm, chả lẽ anh từ VN sang đây tôi lại không chiêu đãi nổi anh mấy cái kem hay sao. Chốc nữa anh đi với tôi, anh muốn ăn mấy cái cũng được. Còn tôi sợ viêm họng không ăn đâu, anh cứ tự nhiên, không có lại nghĩ tôi nhịn không dám ăn. Tôi làm việc bằng mồm nên phải giữ cho họng không đau mới làm được.
- Thế thì được. Tôi cũng đang nghĩ sợ tôi ăn chị lại không dám ăn. Ta chuẩn bị đi thôi. Đi bộ à ?
- Thì đi bộ để ngắm phố chứ xuống ngay metro thì nhìn được gì.
Đi đường thấy gì anh ta cũng hỏi. Qua đường đợi thì anh nóng ruột như lửa đốt :
- Ối giời ôi, xe ôtô gì mà nhiều như cua bò thế kia thì bao giờ mình mới qua được bên kia đường.
- Thì chờ đèn xanh mình đi qua thôi.
-Nhưng đường rộng thế kia thì qua sao kịp bên kia?
- Ta qua đến giữa rồi đứng đợi bên kia đường, bật đèn xanh lại qua nốt. Có sao đâu, ai cũng đi vậy mà.
- Chán nhỉ ! Ở bên này đi lại qua đường cũng phức tạp ra phết.
- Tôi thấy chẳng sao cả. Tôi quen nên thấy bình thường. Anh phải kiên nhẫn một chút.
Rồi cũng đến Hồng trường. Đi quanh một lúc anh kêu mỏi và yêu cầu vào cửa hàng GUM. Tôi làm theo ngay vì tôi cũng đã thấm mệt.
Vào cửa hàng tôi chiêu đãi kem cho anh đỡ mệt, anh cũng chỉ ăn được 2 cái là kêu lạnh, mặc dù tấm tắc khen ngon khác hẳn kem VN, vả lại anh bảo kem LX gì mà to thế, ăn 2 cái là no kềnh. Mời anh ăn nữa anh cũng chịu.
Vào cửa hàng anh yêu cầu đi chỗ nọ, chỗ kia, tôi đáp ứng hết, nhưng cũng chỉ mua được 2 cái bàn là thôi. Còn các thứ khác anh cần không có. Xe đạp con thì phải mua ở cửa hàng " Thế giới trẻ con " mới có. Nhưng tôi và anh đều mệt lử, không ai muốn đi tiếp nên rủ nhau xuống metro về.
Sau khi giải thích cho anh bạn cách đi dưới metro xong tôi mua vé, kèm anh đi ngay sau lưng. Tuy vậy vẫn lo anh lạc. Mà lạc thì anh vừa CÂM , vừa ĐIẾC làm sao tìm được đường về giữa thủ đô Moskva to lớn này. Anh trách tôi:
- Thì tôi hiểu rồi , giải thích mãi như dặn đứa trẻ lên 3 không bằng.
- Dặn nhiều không thừa đâu. Anh đứng sát sau lưng tôi không có chốc đông người họ đẩy cho thì chết.
Vừa nói xong tầu đến. Mấy người đứng trước vào, tiếp đến tôi. Giờ cao điểm tôi cứ bị đẩy theo dòng người, chân bung biêng không chạm đất. Không tài nào quay cổ lại xem anh bạn đâu. Bỗng một người đẩy tôi về phía trước. Thật không may cho tôi, anh ta dí chặt tôi vào lưng người đứng trước. Mũi tôi dính chặt vào lưng anh kia. Tôi tắc thở, không tài nào há nổi mồm ra để thở, nói thật không ngoa chút nào. Tôi tưởng chết đến nơi, họ to, cao thế, đứng lù lù ra thì làm sao đẩy nổi, chân thì đang không chạm đất. May chợt nghĩ ra cách thoát. Tôi dẫy 2 chân và co cẳng đạp thật mạnh vào chân người đứng trước. Anh ta đau quá, co cẳng, ngoái lại nhìn, vậy là tôi thoát chết ngạt.
Ngoảnh lại nhìn mãi chẳng thấy anh bạn đâu, mãi mới thấy anh ta đứng dựa lưng vào cửa ra vào. Thôi thì bất lịch sự, tôi đành phải hét to thì anh ta mới nghe thấy. Anh nhìn tôi chỉ chỉ sau lưng. Hóa ra anh ta bị chen bật lại đằng sau, sợ lạc anh cố len vào cuối cùng. Áo anh mắc vào cửa không sao kéo ra được. Tôi bảo anh cúi về đằng trước kẻo đến ga người ta mở cửa thì ngã kềnh xuống đường tầu. Anh cố làm theo vì trước mặt anh cũng có mấy người đứng chật.
Xuống tầu an toàn, anh mừng rối rít:
- Tôi không ngờ ở đây giờ cao điểm cũng chật thế. Lúc ấy tôi lo lạc quá !
- Tôi dặn anh có thừa đâu. Giờ cao điểm thì trên tầu điện, ôtô buýt, metro, đâu đâu cũng chật như vậy cả.
- Tôi tưởng ở Moskva thi không chật.
- Tôi nói cho anh biết. Có người VN đứng xếp hàng mấy tiếng mới mua được cái bắp cải. Trên đường về leo lên ôtô buýt, giờ cao điểm, người cũng chật ních không sao cựa nổi như trên metro. Anh ta lúng túng đánh rơi cái bắp cải, không tài nào cúi xuống lấy được, đành bỏ cái bắp cải mà về, mặc dù tiếc đứt ruột. Mùa đông 1 cái bắp cải tươi quí lắm chứ không như ở ta. Giờ cao điểm mà lại là mùa đông thì đừng dại mà ra đường khi không có gì gấp.
Về đến nhà anh ta kể luyên thuyên chuyện nọ, chuyện kia. Tôi nói với anh:
- Thì các đô thị đều thế cả, có gì lạ đâu. Có điều ngành giao thông phải nghĩ cách giúp dân đỡ khổ thôi. Chắc sau này Moskva cũng khác chứ không như bây giờ. Tôi thì cứ mong sao VN ta được bằng Moskva bây giờ .
Đúng vậy Moskva bây giờ khác nhiều. VN ta cũng khác nhiều. Nhưng còn nạn tắc đường của ta thì bây giờ tôi không dám ra đường giờ cao điểm, mặc dù đi bộ (xe số 11) chứ không đi loại xe nào.
Viết lại một chút kỷ niệm về giao thông ở Moskva năm 1986 vì nghe đâu các NGÀI giao thông VN lại có TRÒ mới. Mong các ngài làm gì thì làm, dân ta , nhất là các thành thị đã khổ vì TẮC ĐƯỜNG lắm rồi. Làm sao cho dân đỡ khổ MỘT CHÚT thôi.
Kính chào !
Sau khi giải thích cho anh bạn cách đi dưới metro xong tôi mua vé, kèm anh đi ngay sau lưng. Tuy vậy vẫn lo anh lạc. Mà lạc thì anh vừa CÂM , vừa ĐIẾC làm sao tìm được đường về giữa thủ đô Moskva to lớn này. Anh trách tôi:
- Thì tôi hiểu rồi , giải thích mãi như dặn đứa trẻ lên 3 không bằng.
- Dặn nhiều không thừa đâu. Anh đứng sát sau lưng tôi không có chốc đông người họ đẩy cho thì chết.
Vừa nói xong tầu đến. Mấy người đứng trước vào, tiếp đến tôi. Giờ cao điểm tôi cứ bị đẩy theo dòng người, chân bung biêng không chạm đất. Không tài nào quay cổ lại xem anh bạn đâu. Bỗng một người đẩy tôi về phía trước. Thật không may cho tôi, anh ta dí chặt tôi vào lưng người đứng trước. Mũi tôi dính chặt vào lưng anh kia. Tôi tắc thở, không tài nào há nổi mồm ra để thở, nói thật không ngoa chút nào. Tôi tưởng chết đến nơi, họ to, cao thế, đứng lù lù ra thì làm sao đẩy nổi, chân thì đang không chạm đất. May chợt nghĩ ra cách thoát. Tôi dẫy 2 chân và co cẳng đạp thật mạnh vào chân người đứng trước. Anh ta đau quá, co cẳng, ngoái lại nhìn, vậy là tôi thoát chết ngạt.
Ngoảnh lại nhìn mãi chẳng thấy anh bạn đâu, mãi mới thấy anh ta đứng dựa lưng vào cửa ra vào. Thôi thì bất lịch sự, tôi đành phải hét to thì anh ta mới nghe thấy. Anh nhìn tôi chỉ chỉ sau lưng. Hóa ra anh ta bị chen bật lại đằng sau, sợ lạc anh cố len vào cuối cùng. Áo anh mắc vào cửa không sao kéo ra được. Tôi bảo anh cúi về đằng trước kẻo đến ga người ta mở cửa thì ngã kềnh xuống đường tầu. Anh cố làm theo vì trước mặt anh cũng có mấy người đứng chật.
Xuống tầu an toàn, anh mừng rối rít:
- Tôi không ngờ ở đây giờ cao điểm cũng chật thế. Lúc ấy tôi lo lạc quá !
- Tôi dặn anh có thừa đâu. Giờ cao điểm thì trên tầu điện, ôtô buýt, metro, đâu đâu cũng chật như vậy cả.
- Tôi tưởng ở Moskva thi không chật.
- Tôi nói cho anh biết. Có người VN đứng xếp hàng mấy tiếng mới mua được cái bắp cải. Trên đường về leo lên ôtô buýt, giờ cao điểm, người cũng chật ních không sao cựa nổi như trên metro. Anh ta lúng túng đánh rơi cái bắp cải, không tài nào cúi xuống lấy được, đành bỏ cái bắp cải mà về, mặc dù tiếc đứt ruột. Mùa đông 1 cái bắp cải tươi quí lắm chứ không như ở ta. Giờ cao điểm mà lại là mùa đông thì đừng dại mà ra đường khi không có gì gấp.
Về đến nhà anh ta kể luyên thuyên chuyện nọ, chuyện kia. Tôi nói với anh:
- Thì các đô thị đều thế cả, có gì lạ đâu. Có điều ngành giao thông phải nghĩ cách giúp dân đỡ khổ thôi. Chắc sau này Moskva cũng khác chứ không như bây giờ. Tôi thì cứ mong sao VN ta được bằng Moskva bây giờ .
Đúng vậy Moskva bây giờ khác nhiều. VN ta cũng khác nhiều. Nhưng còn nạn tắc đường của ta thì bây giờ tôi không dám ra đường giờ cao điểm, mặc dù đi bộ (xe số 11) chứ không đi loại xe nào.
Viết lại một chút kỷ niệm về giao thông ở Moskva năm 1986 vì nghe đâu các NGÀI giao thông VN lại có TRÒ mới. Mong các ngài làm gì thì làm, dân ta , nhất là các thành thị đã khổ vì TẮC ĐƯỜNG lắm rồi. Làm sao cho dân đỡ khổ MỘT CHÚT thôi.
Kính chào !