Du lịch Miền Trung 2012

BÁC SĨ NHỮ THẾ BẢO.

Cha,mẹ tôi người HN chay, nhưng tôi lại sinh ra ở đất MỎ, tức là Quảng Ninh. Ngày ấy gia đình tôi thân với BS Bảo lắm. Bác sĩ Bảo đều coi chúng tôi như con và chăm sóc sức khỏe cho chúng tôi. Ai đỡ tôi ra thì tôi không biết, tôi chỉ biết sau khi ra đời tôi bé lắm, thiếu tháng, cân nhẹ, bác Bảo thường đến nhà chăm sóc cho tôi.

Bẵng đi gần 20 năm, một hôm đang chờ khám ở BV Việt Xô có một bác sĩ đi qua rồi bỗng dừng lại trước mặt tôi:

- Bé, sao mày ngồi ở đây ?

Tôi giật mình vì câu hỏi này. Đã lâu lắm rồi, tôi không dùng đến cái tên này, vậy ông là ai mà lại gọi tôi bằng cái tên này. Nghĩ rất nhanh, tôi đứng phắt dậy:

- Cháu chào bác ! Xin lỗi bác, bác có phải là bác Bảo không ạ?

Đến lượt bác Bảo ngạc nhiên, vì từ hồi cha, mẹ mất đi đến giờ phút này đã gần 20 năm, tức tôi mới hơn 3 tuổi mà sao tôi lại nhớ được bác :

- Mày còn nhớ  chú cơ à ? Gần 20 năm còn gì. Sau khi cậu, mợ mày mất chúng mày đi đâu, bây giờ làm gì ? Sao mày ngồi đây ? Mày cần chú giúp gì không ? Cứ nói, chú sẽ giúp con. Thằng T. bây giờ còn không , nó làm gì ?...

Trời ơi, sao bác hỏi mình nhiều thế ? Nghĩa là bác rất quan tâm đến mình. Hơn nữa bác  nhớ mình rất rõ. Tôi trả lời hết các câu hỏi của bác. Bác lại hỏi tiếp:

- Ruột mày thể nào rồi ?

- Dạ, cháu thấy bình thường ạ.

- Thế thì may. Hồi bé chú tưởng mày chết chứ không sống nổi, vậy mà nay không việc gì. Chú sợ về già mày sẽ bị lại. Giữ gìn ruột cẩn thận, con nhé. Lúc bé mày bị kiết lỵ nặg lắm, đi toàn máu tươi, chú chữa mãi may mới khỏi.

- Vâng ạ. Bây giờ cháu mới biết mình có bệnh ấy, cháu cám ơn bác đã dặn cháu.

- Không phải thế, chú muốn từ nay trở đi chú sẽ chăm sóc chúng mày thay cậu, mợ chúng mày. Địa chỉ của chú đây, nhớ đến nhà chú luôn nhé.

- Cháu cám ơn bác đã quan tâm đến cháu.

- Nếu hồi cậu, mợ chúng mày mất đi ông ngoại đồng ý cho thì mày và thằng T đã là con chú rồi.

- Việc này cháu có nghe đâu đó, nhưng rồi cháu cũng quên. Bây giờ cháu nhớ rồi.

- Mày nhớ đến luôn, khi nào thằng T ở Hải Phòng lên mày rủ nó đến chơi với chú. Thế là chú tìm được chúng mày rồi. Chú mừng lắm.

- Cháu nhớ rồi ạ. Chú vào làm kẻo nói chuyện lâu với cháu, người ta đang đợi chú.

- Ừ, chú vào họp ban giám đốc bệnh viện đã nhé.

- Cháu cám ơn chú. Cháu chào chú !

Từ đó thỉnh thoảng giờ giải lao buổi trưa tôi lại ghé thăm 2 bác. Tôi làm việc ở 39 Trần Hưng Đạo, còn bác ở phố Thợ Nhuộm gần đó.

Bác Bảo có mỗi 1 cô con gái học ở Đức. Hai bác ờ nhà cũng buồn.

Như đã hứa, mỗi lần em tôi lên HN chơi và sau này học ở ĐH chúng tôi rủ nhau thường xuyên đến thăm bác cho  2 bác đỡ buồn.

Sau khi tôi có con, nó cũng đau ốm luôn, bác Bảo lại chăm sóc, cho thuốc chữa cho con gái tôi. Cảm động nhất là hồi đó tetracylin còn rất hiếm, chẳng biết ai ở Pháp gửi về cho bác vỉ 10 viên. Chắc bác bị gì đó nên đã uống hết 4 viên, còn lại 6 viên, khi con tôi bị viêm tai, bác cho tôi cả 6 viên:

- Mày đem về cho con uống. Chú dùng thứ khác cũng được. Mỗi ngày 1/2 viên nhé. Chắc sẽ khỏi, nếu không lại đến chú xem sao...

Nhiều năm cứ có gì khó khăn về bệnh của 2 mẹ con tôi lại nói với bác. Bác lúc nào cũng tận tình giúp mẹ con tôi.

Thế rồi cậu em tốt nghiệp đại học. Một hôm nó nói với tôi :

- Chị Nga này, trước đây chúng mình hay đến bác Bảo, khi đó em còn là học sinh, sinh viên. Bây giờ em tốt nghiệp rồi, lần nào đến chơi với bác Bảo bác cũng cho 2 đồng, 2 đồng rưỡi. Không lấy không được mà lấy thì mình đã là người lớn mà cứ lấy tiền của người trên cho thì không tiện. Thôi từ nay chị đến thì đến một mình, em không đến nữa đâu.

Vậy là tôi cũng không đến thăm thường xuyên nữa. Sau này con gái ở Đức về tôi cũng có cớ để ít đến hơn. Mà cũng lạ, chẳng hiểu sao tôi và cô con gái bác cũng cùng làm việc với tôi. Rồi năm 1965 trước khi mấy chị em vào đại học, cô ấy đưa 1 anh đến chơi nhà tôi:

- Em chào chị ! Chị ơi chị ra nhận em này ! Đây là Đào, con bác Nguyễn Tuân, người yêu của em. Theo họ hàng thì Đào phải gọi chị bằng CHỊ. Vì Đào phải gọi ông HĐT bằng ông, chị lại là cháu ngoại. Thế là em còn giỏi họ hàng hơn chị nhé.

Chúng tôi nói chuyện với nhau mãi, mấy hôm sau NHỮ NGỌC KHANH đi học lại ở Đức. Tôi vào đại học ở tận Lạng sơn. Chiến tranh chẳng có điều kiện thăm bác Bảo nữa.

Lần cuối cùng, khi bác đã là bác sĩ riêng của BÁC HỒ tôi gặp bác Bảo, bác vẫn dặn dò tôi giữ gìn sức khỏe. Bác chê tôi:

- Con vẫn gầy lắm. Cố ăn cho béo lên một chút nữa.

Tôi không ngờ đó lại là lần cuối cùng tôi gặp bác Bảo. Khi đi LX tôi cũng không dám đến nhà chào, vì tất cả mọi người trên của tôi không ai đồng ý cho tôi đi. Nên tôi phải lẳng lặng ra đi cho họ đỡ buồn.

Ông ngoại tôi mất năm 1994 tôi gặp Khanh trong đám tang ông tôi và rồi từ bấy đến nay do nhiều lý do mà 2 chị em không có điều kiện gặp nhau nữa.

Ông cậu ruột của tôi nói :

- Cô Nga có 3 ông bố nuôi, khi đi LX về mất cả.

Tôi không trả lời, vì nỗi đau của tôi quá lớn.

Nhưng người ta bảo đi xa mang theo hương là điều gở. Có lẽ đúng vậy. Khi đi tôi mang rất nhiều hương đi, chỉ là định có gì sẽ thắp cho cha, mẹ đẻ chứ có biết gì đâu. Sau khi về người ta mới nói cho tôi biết thì đã quá muộn rồi. Chẳng biết đúng, sai nhưng ai đọc bài này có đi đâu xa cũng nên tham khảo.

Cám ơn tất cả những ai đã bớt chút thời gian đọc bài này và thông cảm với tôi.

Xin chào !



2 nhận xét:

  1. Em đọc hết, ko bỏ từ nào đâu ạ.Thật ngưỡng mộ chị gái!Em ko vinh hạnh được các bác sĩ danh tiếng điều trị khi mắc căn bệnh hiểm nghèo. Nhưng em cũng như chị, gặp những chiến sĩ mặc áo blu trắng rất co tâm, nên bây giờ em vẫn còn ngồi chơi blog cùng chị.
    Nhân ngày thầy thuốc VN, em cũng xin gửi đến các anh chị, các em ngành Y,thầy thuốc như mẹ hiền lời cám ơn sâu sắc!
    Ở quê em, mang theo hương khi đi xa là điều kỵ!

    Trả lờiXóa
  2. Chào NMCR ! Có lẽ đúng là kỵ mang hương đi xa. Nhưng không ai dạy bảo nên ta không biết. Trao đổi thế này cũng bổ ích cho nhiều người. Nếu biết điều kỵ này thì tôi dại gì mang hương theo, khi không biết ngày về. Cuộc đời ta không biết thế nào mà lường, có điều ta cũng như con cháu ta đừng bao giờ biết việc xấu mà vẫn làm, biết việc tốt mà lờ đi, phải không NMCR ? Thấy việc tốt cố mà làm, việc xấu cố mà tránh, đừng bao giờ hứa việc gì mình không thể làm...Thôi ta bảo nhau cố mà làm việc thiện, tránh việc ác. Chúc NMCR 2 ngày nghỉ vui, khỏe. Cám ơn nhé ! Chào!

    Trả lờiXóa