Du lịch Miền Trung 2012

Hai chiếc áo len

      Chúng tôi ở trại TSQ có kỷ luật như là bộ đội. Nghĩa là tập quân sự, học văn hóa, tự lo mọi sinh hoạt của cá nhân, lo đi lấy gạo, kiếm củi, xách nước... Mọi thứ đều phân công rõ rệt, cứ thế mà làm, không ai phải nhắc ai, đến lượt mình là răm rắp thực hiện. Kỷ luật của TSQ chẳng khác gì bộ đội chính quy, ai hoặc tiểu đội nào làm sai thì chiều đến bị phê bình, kiểm điểm, góp ý kiến....

     Khi tập trung vào trại (ngày ấy gọi là trại, sau này gọi là trường, chắc để cho OAI ). Tôi chẳng quen ai, nhưng tính tôi cũng cởi mở nên nhanh chóng kết bạn với môt số bạn gái trong trung đội. Thân nhất lúc đó có Phương Ly, Phạm thị Hiển, Nguyễn Bích Ngân, Đỗ Tuyết Mai và một số bạn khác, nhưng không thân bằng 4 bạn kể trên nên miễn nhắc ở đây. TM và PTH con bác sĩ nên cuộc sống lúc đó có phần tốt hơn  mọi người, tuy vậy họ lại rất yếu về thể xác, còn tâm hồn thì tuyệt vời. Hai bạn rất tình cảm, chia ngọt sẻ bùi với tôi. Ngược lại mỗi khi đến lượt 2 bạn phải trực kiếm củi hay xách nước cho tất cả trung đội dùng trong ngày thì tôi lại giúp. Tuy giúp, nhưng phải  "bí mật" kẻo trung đội biết lại phê bình là BÓC LỘT đồng đội, hơn nữa đây cũng là rèn luyện thân thể  nên ai cũng phải làm. Mỗi khi kiếm củi tôi cũng đi với 2 bạn. Lấy củi xong tôi vác về cạnh doanh trại, để gần đấy rồi 2 bạn tự vác về nộp cho bếp. Còn xách nước thì phải dậy sớm để lúc các bạn dậy có nước đánh răng, rửa mặt và ít người trông thấy. Đến lượt Hiển trực xách nước cho cả trung đội. Tôi cũng làm như vậy. Xách đầy các ống máng nước, định quay vào, nhưng trời rét quá tôi chạy nhẩy cho đỡ rét thì nghe tiếng:

     -  Đi vào nhà mặc thêm áo vào. Rét tím cả môi còn nhảy nữa.

     Tôi ngẩng đầu lên thấy Hiển đứng nhìn tôi, hóa ra là Hiển vừa nói với tôi.

     - Làm gì có áo nào mà mặc? Có mỗi cái áo chấn thủ này thôi. Nhẩy sòn la sòn cho vui và khỏi rét mà.

     - Cứ vào đi! Đã thâm tím cả môi mà còn đùa là nhảy cho vui. Vào nhanh lên! Môi thì tím, 2 chân thì díu lại mà còn đùa nữa chứ.Vào ngay !

    - Thì vào đây! Không phải hét thất thanh thế. Rét chưa chết đâu mà lo!

     Mồm nói, chân vội chạy vào nhà. Vào đến nơi tôi thấy Hiển đang lục mở ba lô của mình và lấy ra 1 chiếc áo len dài tay vội chạy đưa cho tôi;

     - Mặc ngay vào đi! Nhanh lên, cầm lấy còn chần chừ gì nữa?

     Tôi đang chần chừ vì cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy chiếc áo len đẹp thế. Hiển nói gấp gáp:

     - Cầm lấy, mặc vào ngay! Nhanh lên! Chần chừ gì nữa? Khổ thật thôi!

Tôi không thể nói gì mà chỉ theo lệnh cầm chiếc áo len mặc vội vào. Cảm động vì sự ấm áp của chiếc áo len và nhất là LÒNG TỐT, tình người của Hiển, tôi quay sang 1 bên khẽ lau nước mắt để Hiển không trông thấy mình khóc. Từ bé lần đầu tiên tôi được 1 người bạn lo cho tôi như vậy. Đã ai lo cho tôi đói, rét như thế bao giờ. Hiển thấy tôi mặc áo xong, yên tâm quay về chỗ. Còn tôi ngồi tại giường mình tiếp tục lau nước mắt cứ tự tuôn rơi. Chẳng bao lâu Hiển quay lại giường tôi, tay cầm chiếc áo len nữa đưa cho tôi nói vội :

     - Mặc thêm vào cho ấm.

      Nói xong Hiển bỏ lại chiếc áo len và quay ngay lại giường, chắc sợ tôi từ chối.

     Mùa đông năm ấy là lần đâu tiên tôi được ấm nhất trong đời, ấm vì  được mặc 2 chiếc áo len của Hiển, ấm vì tình người, vì lòng tốt của Hiển.

     Sang xuân tôi giặt sạch 2 chiếc áo đưa lại cho Hiển :

      - Cám ơn Hiển lắm, cả mùa đông ấm quá. Xuân rồi, cất đi nhé.

     -  Ô hay, đã hết rét đâu. Cầm lấy mà mặc. Tớ cho cậu chứ có phải cho mượn đâu mà trả lại? Thế nhé.

       Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài 2 từ  CÁM ƠN.

     Hai chiếc áo đó tôi mặc hết rét, gấp cẩn thận,cất vào đáy ba lô. Lúc đó thứ quí nhất trong ba lô tôi là 3 chiếc áo: 1 là chiếc áo lụa may bằng 10 vuông vải lụa Hà Đông mà thợ dệt Hà Đông tặng Bác nhân sinh nhật, Bác cho tôi  may áo. Cùng với chiếc áo này là 2 chiếc áo len của Hiển cho.

     Sang đến Bình Tường để giữ bí mật không ai biết mình là người VN nên họ thu cả lại. Tôi tiếc đứt ruột mà phải chấp hành vô điều kiện.

     Sau này mỗi lần gặp lại Hiển tôi nhắc chuyện 2 chiếc áo len thường Hiển xuề xòa:

     - Vớ vẩn, có thế mà lần nào gặp cũng nhắc lại mãi.

     Với tôi thì không và không thể không nhắc lại và cũng không và không thể nào quên .

     Trời mấy hôm nay rét đậm làm tôi lại nhớ  đến kỷ niệm xưa. Nhớ tới TÌNH NGƯỜI từ thuở ấu thơ. Tôi muốn kể lại cho mọi người biết về thời nghèo nàn của chúng tôi và sự đùm bọc nhau trong cuộc sống thiếu thốn lúc đó. Mong tất cả những ai đọc bài này hiểu cho.

     Tôi thấy ngày nay đầy đủ quá, các cháu nhiều quần áo cực kỳ đẹp và cực kỳ ấm. Trong lúc đó các cháu ở miền núi, nơi hẻo lánh thì rét mướt, không quần áo. Không biết tìm cách nào để giúp các cháu, tôi chỉ đăng lại sự việc để tất cả những ai đọc bài này tìm cách nào đó giúp họ.

     Cám ơn những ai đã ghé thăm và đọc bài này.


4 nhận xét:

  1. Đọc bài của TN rất cảm động về tình bạn luôn giúp đỡ và chia sẻ quan tâm lẫn nhau của các bạn.
    Cảm ơn TN về lọ thuốc ho và lọ thuốc Gừng TN đã tự tay làm cho mình mang theo khi đi du lịch, nhờ vậy mà chỉ hai hôm sau đã khỏi hẳn bệnh ho, mình đã kể chuyện này cho cả đoàn nghe khi ngồi trên ô tô đấy!

    Trả lờiXóa
  2. Chuyện thuốc ho chỉ là chuyện rất nhỏ trong đời chúng ta hiện nay (quên đi nhé ). Còn 2 chiếc áo của Phạm thị Hiển ( hình như cùng lớp với TM ) trước đây mới là VĨ ĐẠI , nó vĩ đại bởi lúc khốn khó, rét cắt ruột mà được chia sẻ 2 chiếc áo len mới đáng nói, đáng trân trọng, đáng nhớ cả đời. Người ta nói :" Một miếng lúc đói bắng một gói lúc no " mà. Chào !

    Trả lờiXóa
  3. Chị ơi. Những tám lòng bè bạn ấy sống mãi chị nhỉ nhiển còn khỏe không ạ. cho em kính thăm sức khỏe chị ấy, mong các chị khỏe ạ

    Trả lờiXóa
  4. Chào CH ! Chị Phạm thị Hiển là chị yoojt củaPhajm Gia Khiêm, con bác sĩ Phạm Gia Lăng, chị vẫn vui vr và vẫn khỏe. Chắc do tính tốt bụng của mình mà lần nào gặp chj vẫn thấy chị ấy tré, khỏe và vui.Trước đây TSQ Cục Tổ chức hay tổ chưc gặp gỡ vào ngày 22/12, nhưng lâu nay không tổ chức nên bọn chị ít gặp nhau, thỉnh thoàng chị hay gọi tel. cho chị ấy, nhưng chị ấy hay đi chơi lắm nên ít gặp. Lúc nào gọi tel.gặp chị sẽ chuyển lời của em. Chào !

    Trả lờiXóa