Người ta nói : Việc hôm nay chớ để ngày mai. Điều đó thật không sai chút nào với tôi. Tôi đã 3 lần chậm 1 ngày mà không thể tha thứ, vì không bao giờ có thể sửa lại được, đã quá muộn.
Câu chuyện thứ nhất :
Từ trái sang Xuân Phương đứng ngoài cùng.Tôi, Xuân Phương và Việt Nga chơi thân với nhau từ khu học xá TQ. Đến khi sang LX cũng đi 1 chuyến tầu hỏa. Xuân Phương học hơn Việt Nga 1 lớp nên học ở Nga ngữ. Tôi và Việt Nga cùng trường , nhưng Việt Nga học hơn tôi mấy lớp. Khi ở LX Xuân Phương hơn tôi và VN là mỗi lần Bác sang đều được ở bên bác từ ngày sang đến khi Bác về. Việt Nga hơn tôi là được Bác nuôi từ bé, có lúc nửa đêm Bác còn phải dậy gọi :" Cháu ơi dậy đi tè kẻo tè dầm ướt hết Bác ". Khi học ở LX về phép Bác còn gọi VN tới chơi ở nhà Bác cả ngày.
Sau khi Xuân Phương học xong ở lại làm việc tại SQVN Moskva, cũng chính vì thế mà bạn XP đã được liên tục gần Bác. Rồi vô tình XP lại lấy anh kết nghĩa của tôi ( Nguyễn Văn Hợp), chúng tôi càng thân nhau hơn.
Từ trái sang phải : cô bảo mẫu, Tuấn Nga, Xuân Phương dịch cho cô bảo mẫu ở KTX VN Moskva. Ngoài cùng phía tay phải là Đại Sứ ĐMTQ VN tại Moskva ngày ấy.
Sáng 7/X1/ 2007 Em gái XP báo cho tôi biết tin chẳng lành :" Chị ơi, Chị XP ốm nặng lắm, chắc khó qua ". Tôi giật mình không biết XP bị bệnh gì trả lời :" Em ơi, chị đang bận trên đường đi duyệt đồng ca kỷ niệm 90 năm CMT10N do VTV1 tổ chức, không thể nghỉ được. Tối nay xong việc, sáng mai chị đi thăm, em nói với chị XP hộ chị nhé. "
Từ trái sang phải : Minh Dương, Minh Hòa, Việt Nga, Tuấn Ng, Tiến Hoàn, Xuân Phương tại nhà Lưu Ly con TN.
Sáng hôm sau tôi gọi điện hỏi phòng XP nằm thì con trai trả lời :" Cô ơi, mẹ cháu đi rồi. Cô đừng đi thăm nữa ".
Sáng hôm sau tôi gọi điện hỏi phòng XP nằm thì con trai trả lời :" Cô ơi, mẹ cháu đi rồi. Cô đừng đi thăm nữa ".
Tôi lặng người đi , vì cảm thấy mình có tội lớn với bạn.
- Mẹ cháu bị bệnh gì mà đi nhanh thế ?
- Dạ, ung thư phổi giai đoạn cuối mới phát hiện ra. Nó đã di căn toàn thân rồi.
Nỗi ân hận cấu sé lòng tôi. Đứng bên linh cữu XP tôi chỉ thì thầm cầu xin XP tha thứ. Mong sao hoa khôi XP hiền lành, mau chóng siêu thoát.
Câu chuyện thứ 2 :
Minh Dương, TN lớp 3 tại Moskva.
Chiều thứ tư Quế Hương gọi rủ tôi đi thăm Minh Dương. Hôm đó tôi đang ốm, Hòa đến nhà thăm tôi. Ngay lúc đó Rợị gọi rủ tôi đi. Tôi bàn với Hòa rồi trả lời Rợi :" Tôi và Hòa bàn nhau, Hòa đau chân quá không đi được, còn tôi đang ốm, nếu Rợi đồng ý thứ 6 chúng ta cùng đi. Hôm nay cũng nhiều người đến thăm rồi. Thứ 6 ta đi cho đỡ đông ". Rợi đồng ý ngay. Vậy là chúng tôi hẹn nhau đúng giờ, vả lại bây giờ cũng 16 h30 rồi. Nếu Dương tiếp nhiều bạn cũng mệt lắm.
Chiều thứ tư Quế Hương gọi rủ tôi đi thăm Minh Dương. Hôm đó tôi đang ốm, Hòa đến nhà thăm tôi. Ngay lúc đó Rợị gọi rủ tôi đi. Tôi bàn với Hòa rồi trả lời Rợi :" Tôi và Hòa bàn nhau, Hòa đau chân quá không đi được, còn tôi đang ốm, nếu Rợi đồng ý thứ 6 chúng ta cùng đi. Hôm nay cũng nhiều người đến thăm rồi. Thứ 6 ta đi cho đỡ đông ". Rợi đồng ý ngay. Vậy là chúng tôi hẹn nhau đúng giờ, vả lại bây giờ cũng 16 h30 rồi. Nếu Dương tiếp nhiều bạn cũng mệt lắm.
Hơn 2 giờ chiều thứ 5, chuông điện thoại réo:
- Tôi nghe đây.
- Chị Nga ơi, chị Dương mất rồi, chị biết chưa ?
- Em nói gì thế, chị chưa nghe rõ. Chị Dương sao ?
- Chị Dương mất rồi. Cháu Dũng báo cho em, chị Dương trưa nay đi rồi.
- Dũng báo thì đúng rồi. - Tôi lặng im.
- Chị có nghe không đấy ? Chị đi được thì chuẩn bị em đưa chi đi.
- Đi đâu ? Ở BV hay ở nhà?
- Em không biết, cứ đi rồi hỏi sau.
Hai chi em đến BV Việt Nhật loanh quanh chẳng biết hỏi ai. Vào nhà lạnh thì họ không cho. Hai chị em đang bàn nhau thì :
- Hai bác hỏi ai đấy ạ ? - Có tiếng người hỏi, chúng tôi đoán ngay hỏi mình, vội hỏi lại :
- Bác Minh Dương trưa nay vừa mất.
- Cháu không biết tên, cháu chỉ biết trưa nay cháu vừa lái xe đưa bác trước đây là phó tổng giám đốc đài THVN có con cũng làm ở đó.
- Cháu đưa đi đâu, cháu chỉ giùm 2 bác với. Sang BV Hữu Nghị à ?
- Không, đưa về nhà. Hiện nay đang ở nhà.
- May được anh cho biết tin, cám ơn anh nhiều.
Hai chi em tôi phóng vội đến nhà thì nhà đã chật người, đang tụng kinh. Chị em tôi bảo nhau :" Chắc chị MD biết nên bảo cậu lái xe chỉ cho chúng ta. Chị MD thiêng thật.
Từ trái sang: Minh Dương, Hồng Anh, Minh Hòa, Việt Nga, Tuấn Nga, Rĩnh chồng Ly, Lưu Ly, Tiến Hoàn, TN bế Chí (Hà Quang Thái) con trai LL, Cháu gái đứng trước là Miu ( Hà Khánh Linh ( con gái lớn) LL.
Tôi bất ngờ vì lần này Dương đi nhanh quá. Cả năm nay MD nằm viện, nhưng vừa được về ăn tết mấy hôm. MD gọi điện chúc tết tôi. Hỏi thăm MD bảo khá hơn nhiều. Tôi cũng hy vọng thế. Không ngờ vào viện lại mà đi nhanh thế.
Tôi bất ngờ vì lần này Dương đi nhanh quá. Cả năm nay MD nằm viện, nhưng vừa được về ăn tết mấy hôm. MD gọi điện chúc tết tôi. Hỏi thăm MD bảo khá hơn nhiều. Tôi cũng hy vọng thế. Không ngờ vào viện lại mà đi nhanh thế.
Trước đây học cùng lớp, nhưng MD bé nên tôi ít chơi. Nhóm bé : Lan , Hương, Dương, Đoan hay chơi thân với nhau. Khi ra làm việc không ngờ MD lại dám nhận làm phó tổng giám đốc đài THVN. Còn Quế Hương làm phó tổng cục trưởng tổng cục bưu điện viễn thông VN, 2 em bé nhất thì lại làm to nhất. Cái nhóm em bé này em nào cũng là phó tiến sĩ cả, hơn nữa các em đều có nhiều công trình xứng đáng cống hiến cho TQ.
Một năm MD nằm viện là 1 năm tôi có điều kiện thăm hỏi, chuyện trò nhiều nhất. Tâm sự nhiều, song tôi không bao giờ nói về mình, MD có hỏi tôi chỉ trả lời qua loa, không muốn MD buồn.
Chủ nhật hay thứ 7 nào tôi cũng vào viện thăm MD, động viên MD yên tâm chữa bệnh. Thăm đúng với nghĩa của nó, nghĩa là chỉ khi nào thấy mua được gì hợp với MD tôi mới mua, tiền chả đáng là bao. Tôi hay nhắc lại những việc MD đã làm cho trường tôi. Khi MD về tôi cũng đến nhà thăm. Trước ngày về nhà ăn tết , có lẽ là điềm gở, tôi tỷ tê kể :
MD làm được nhiều việc cho trường ta ghê, này nhé :
- Kỷ niệm 40 năm làm một băng video, lúc đó quí lắm chứ, cho trường ta.
- Kỷ niệm 50 năm thì 1 đĩa gặp Đại tướng Võ Nguyên Giáp, 1 đĩa " Gõ cửa ngày mới của Cao Việt Bách, 1 phỏng vấn GS TSKH Tạ Thúy Lan, ( thành viên hội đồng Giáo dục quốc gia và Hội đồng giáo sư ngành sinh học ). 1 đĩa phỏng vấn GS TSKH Võ Hồng Anh ( khen thưởng toàn viện LHNC hạt nhân Dubna khóa 1979 - 1083 và giải thưởng khoa học quốc tế Kobalevskaja 1988 ) cho VTV4, Công thế cũng quá lớn rồi.
- Vậy mà chuẩn bị cho kỷ niệm 7/X1/2007 còn đưa, đón Cao Việt Bách nhiều lần đến nhà Đỗ Dũng tập đồng ca. Đúng buổi tối còn đưa bọn tôi đến Mỹ Đình biểu diễn và đưa về tận nhà. Tuy ốm mà cũng tham gia và giúp bọn tôi nhiều thế. Không có sự giúp đỡ ấy thì ban đồng ca trường ta khó mà thành công như thế. Vì Cao Việt Bách và Đỗ Dũng là 2 con át chủ bài của đồng ca. Một anh đàn, một anh đánh nhịp. Giống ngày chúng ta còn ở Moskva nhỉ.
- Chỉ tếu táo ! Ốm thế mà chả bao giờ thấy mệt mỏi, buồn rầu. - MD ngắt lời.
- Quên, sang Moskva năm 1985 quay Festival còn đòi quay tôi ở phòng tôi phụ trách tiếp đón thanh niên thế giới, may mình ngượng không muốn ló mặt từ chối không có hôm nay lại mang thêm một ơn riêng nữa. Ơn ấy nếu có to bằng cái đình, may thật!
- Ba hoa, tếu táo vừa thôi. Kể về đời mình đi. Nghe nói не повезло ( không suôn sẻ ) phải không ?
- Thì để tôi nói hết đã. MD tuy bận, gia đình ông chồng thì ốm nặng. Công việc xã hội thì nhiều, nhưng đi đến tỉnh nào có bạn cùng trường là đến thăm, thậm chí Nõn, Hiên còn không nhớ MD là ai. MD thật có tình và giản dị.
- Vớ vẩn, người ta đi đâu cũng nhắc thăm bạn, vậy mà lại kể công người ta. Này chị cả ơi, chị nhiệt tình vừa chứ. Nhiệt tình chăm sóc cho bạn như TN bây giờ hơi bị hiếm đấy... Kể về mình đi.
Được, được, tôi kể. Vậy là gần 3 giờ tôi kể thật cho người bạn gái đầu tiên nghe về đời mình. Nghe xong MD rơm rớm nước mắt. Mấy ngày sau MD về ăn tết.
Tôi đến nhà thăm, MD mở tủ đưa ra rất nhiều quần áo, dầy, dép, thuốc bổ ngoại bảo tôi lấy về dùng. Tôi không lấy gì viện lý do không đèo về được. Thật ra lúc đó tôi nghĩ nếu mình lấy hết, MD sẽ nghĩ chắc chẳng còn ngày mặc nữa, nảm lòng chữa bệnh, khi thuốc tốt và quần áo, dầy , dép mới, đều đã cho hết.
Không ngờ đó là lần cuối cùng gặp MD. Lại chậm một ngày rồi !!!
Câu chuyện thứ 3.
Hồng Anh đọc lời chào mừng Bác sang Moskva lần đầu tại trại hè.
Tôi chơi với Hồng Anh từ khu học xá, vì sự ngưỡng mộ và tò mò của tôi. Chả là khi ở VN tôi nghe nói Hồng Anh có một bức thư cuối cùng của mẹ gửi cho viết bằng MÁU . Vậy là đến KHX tôi làm quen và hỏi cho tôi xem bức thư đó, nếu được. Hồng Anh cho tôi xem bức thư và nói :" Đọc đi ! Viết bằng mực tím chứ không phải bằng máu như người ta đồn ". Tôi mừng cầm đọc ngay, thật ra tôi không dám xin đọc mà chỉ dám xin xem thôi. Sau đó HA học cấp 2 nên thỉnh thoảng chúng tôi mới nói chuyện với nhau.
Tôi chơi với Hồng Anh từ khu học xá, vì sự ngưỡng mộ và tò mò của tôi. Chả là khi ở VN tôi nghe nói Hồng Anh có một bức thư cuối cùng của mẹ gửi cho viết bằng MÁU . Vậy là đến KHX tôi làm quen và hỏi cho tôi xem bức thư đó, nếu được. Hồng Anh cho tôi xem bức thư và nói :" Đọc đi ! Viết bằng mực tím chứ không phải bằng máu như người ta đồn ". Tôi mừng cầm đọc ngay, thật ra tôi không dám xin đọc mà chỉ dám xin xem thôi. Sau đó HA học cấp 2 nên thỉnh thoảng chúng tôi mới nói chuyện với nhau.
Không ngờ chúng tôi lại được cùng sang LX và cùng học 1 trường. Hồng Anh và Việt Nga cùng lớp, còn tôi mới có lớp 2. Nhưng chúng tôi vẫn thân nhau vì cùng ở tổ đồng ca, tổ múa, tổ cắt khâu, thêu... Chúng tôi chơi với nhau khá thân. Sau khi học xong mỗi người một nơi, có thời gian tôi, Hồng Anh, Trúc Long và Tỏa cùng làm việc ở Ủy Ban Khoa Học Nhà Nước. Sau chiến tranh chống Mỹ chúng tôi mới lại gặp nhau.
Hồng Anh bị bệnh hen mãn tính, tôi rủ HA đi tập khí công đân tộc VN. Thế là có dịp gần nhau hơn. Đi đâu chúng tôi cũng đi với nhau. Đi luyện công ở Yên Tử, Cúc Phương, các chùa chiền, đâu đâu chúng tôi cũng sát cánh bên nhau. Có thời gian gần như chúng tôi gặp nhau hàng ngày. Hồng Anh hầu như khỏi hẳn hen, nếu khó chịu vận khí thì chả bệnh hen nào dám bám nữa. Hồng Anh cũng rủ một số người trong gia đình cùng đi tập khí công.
Hôm đi chùa cầu siêu cho MD tôi gặp HA cũng đi.
Thấy HA gầy quá, tôi hỏi thì HA bảo ăn chay lâu ngày nên gầy chứ khỏe,không có bệnh gì. Tôi khuyên thôi ăn chay thì HA bảo thôi rồi. Tôi nói đùa:
- Gầy thế này mà khỏe, chắc sống lâu lắm, lại còn có gien của bác Văn nên chắc phải hơn bác.
Hồng Anh vui vẻ cười ha hả :
- Cũng có thể !
Vậy mà sau đó mấy tháng, vừa đi Quế Lâm về đến biên giới đã nghe con Ly gọi:
- Mẹ ơi, mau về đi. Cô Hồng Anh gay rồi !
- Gay là sao cơ ?
- Con không biết chỉ thấy báo tự nhiên cô ngã bất tỉnh, bây giờ đang ở viện.
Vừa vế đến nhà, gọi cho ai cũng không được. Mọi người chắc đi thăm HA cả.
Tôi ngồi nghĩ mãi về HA. Sau lần HA bố trí cho chúng tôi đến chúc mừng Bác Văn nhân dịp giải phóng Thủ Đô, tôi đăng ký 2 lần nữa với HA cho chúng tôi đến chúc tết và sinh nhật bác, nhưng bộ đội bảo vệ không cho, vì bác Văn đã yếu. Tôi không muốn như mấy năm trước, mẹ con tôi hay đi chúc riêng, thăm riêng nên nói HA bố trí đi chung cả trường. Không ngờ những hình ảnh năm 2004 lại là những hình ảnh cuối cùng của chúng tôi chụp với bác Văn và HA.
Chiều thứ 7 Thiều gọi điện hẹn tôi chủ nhật đi thăm Hồng Anh. Vừa lúc đó con tôi về. Trên tay nó cầm di động:
- Cô Hạnh Phúc ạ ? Cô Hồng Anh sao rồi ạ? Thế ạ cô ?... Cháu gọi cho cô chỉ để hỏi thăm cô HA thôi... Lúc mấy giờ ạ ?... 4 giờ 20 ạ. Vâng cháu cám ơn cô. Cháu chào cô.
- Mẹ ơi, cô Hồng Anh đi lúc 4h20 chiều nay rồi.
- Khổ quá, mẹ lại chậm 1 ngày rồi. Vừa rủ chú Thiều mai đi thăm thì hôm nay cô ấy đã đi. Mẹ nghe hết rồi.
- Con đã chuẩn bị tinh thần về nói với mẹ, vì hôm vừa rồi chúng con đi thăm thì QA nó bảo nhìn vào chỉ số ở đầu giường thì cô Hồng Anh khó qua lắm, nên hôm nay con về để nói với mẹ.
- Con có biết mẹ đau và ân hận thế nào không ? Đầu tiên là cô Xuân Phương, rồi đến cô Minh Dương, bây giờ lại đến cô Hồng Anh. Mẹ ân hận và tự trách mình cả đời. Thế là lại chậm 1 ngày !...
Con tôi biết mẹ buồn và đau đớn, nó ngồi thừ ra vì nó cũng quen thân cả 3 cô, cuối cùng chẳng nói gì, nó đứng dậy buồn bã:
- Mẹ ơi, con đi về đây.
- Ừ đi đi, đi về đi !
Đó là 3 chuyện tôi chậm 1 ngày .
Chuyện thật buồn, phải không các quí vị. Càng già lại càng buồn khi nghĩ các bạn tốt quanh mình cứ vắng dần!!!
Chị ơi...Em không tin vào duyên nghiệp, nhưng e là vì chị ốm quá, nên các chị ấy muốn tránh cho chị khỏi xúc đông quá mà ốm thêm đấy! đối với nhau chả cứ lần thăm cuối cùn, mà cả đời chị Nga à. Chị thật xởi lởi và dũng cẩm. Iu chị nhiều!
Trả lờiXóaHC ơi, chị không bao giờ nghĩ được như em. Cứ mỗi khi gặp bạn là chị lại nghĩ đến cái TỘI của mình với 3 bạn ấy. Chị còn nhiều ảnh chụp chung với 2 chi XP và HA lắm, nhưng không hiểu sao các chị ấy chưa kịp rửa đưa cho chị thì các chị ấy lại mang theo cả đi. Trước đây chị chẳng có máy ảnh, chỉ trông chờ vào máy ảnh chung. Vì sao các chị ấy lại mang hết ảnh của chị chung với các chị ấy đi ? Em có biết chăng ? Cho chị biết với. Cám ơn em nhiều vì tất cả ! Chào !
XóaEm chào chị! Cứ bận bịu liên miên với bao nhiêu việc không tên, hôm nay mới ghé sang thăm chị. Chia sẻ với chị về những cái "chậm" cứ làm ta ân hận hoài...
Trả lờiXóaChị khỏe không? Nghe giọng viết biets là chị khá lên rồi phải không chị?
Chài em ! Bận việc thì cứ lo làm đi, đừng áy náy mất một chỗ trong óc mình.Chị cám ơn em đã quan tâm chia sẻ nỗi đau của mình. Hồi này chữa thuốc ông lang chi nThanh Mai mách, cái lưng có vè nhẹ hơn chút ít. Nếu không có việc cần đi đâu, chỉ ở trong nhà thì không phải uống thuốc giảm đau. Sức khỏe cả nhà em ra sao ? Có gì tốt hơn không? Bài này chị viết cách đây hơn 1 năm rồi, bây giờ mới đăng nhân dịp họp 60 LS-QL. Chào !
XóaCó những việc chậm rồi thế nào cũng kịp làm nhưng có việc đúng là hối hận suốt. Nhìn chị vui vẻ trong các bức ảnh chắc chị khỏe chứ ạ!
Trả lờiXóaChào anh TT ! Các bức ảnh này xưa rồi mà. Vừa rồi nói chuyện với chị VN, chị ấy tiếc không ra hội trường 60 năm nên tôi đăng nhớ lại thôi. Chúc anh vui, khỏe, hạnh phúc cùng đại gia đình. Cám ơn anh đã thăm hỏi ! Chào !
XóaVào nhà chị gái đọc nước mắt cứ rưng rưng, trong lòng nhiều cảm xúc lắm nhất là niềm cảm phục các chị, những người phụ nữ ba đảm đang tài giỏi của đất Hà Thành, em gái thật sự xúc động về tình cảm của chị với bạn bè và bạn bè với chị, thời nay hiếm những tỉnh cảm chân thật, sống hết lòng vì nhau như thế hệ các chị lắm, mong nơi miền xa thẳm các chị bạn của chị sẽ thấu hiểu tấm lòng chị và các chị ấy sẽ luôn chúc phúc cho chị và gia đình bình an hạnh phúc
Trả lờiXóaĐừng buồn nhiều mà ảnh hưởng sức khỏe chị gái nhé ! Chúc chị gái ngày mới mọi sự đều diệu kỳ chị nha !
Em cứ sang thăm là động viên chị, chị cảm động lắm, thật lòng đấy. Tình cảm này nay đấy thôi. Tuy không nhiều, nhưng ngày nay, nhất là trang blogg này chị cũng có được nhiều bạn tốt như em. Cám ơn Trời , Phật đã cho chị những người bạn tốt. Còn chị Hồng Anh - người Quảng Bình đấy, con bác Võ Nguyên giáp mà, không phải là người HN, nhưng sinh ra, lớn lên tại HN, TQ và đặc biết là LX.
XóaChị có nhiều ký ức và những bức ảnh tuyệt vời. Đời người có số chị ạ. Đừng buồn nghe!
Trả lờiXóaEm ơi, chị biết có số, nhưng nỗi ân hận nhiều khi cứ cấu sé chị. Con chị cũng nói, số thì mẹ tạm quên đi, buồn mãi có ích gì đâu, mẹ chỉ ốm thêm... Chào !
XóaMe khong nen buon nhieu, vi khi mot nguoi roi bo the gian nay cung la luc nguoi ta di vao coi vinh hang bat tu, noi ay chi co su yeu thuong va hanh phuc, noi cham dut nhung thu han va nhung noi dau kho. Hinh anh mot mat troi dang len luc binh minh cung dep nhu hinh anh mat troi lan luc hoang hon me a.
Trả lờiXóaLan bữa nay cũng triết lý nhỉ ! Biết là thế, nhưng còn tồn tại thì còn buồn, vui, suy tư, nếu không thì hết rồi còn gì. Biết nơi xa xôi kia là đâu. Ngày mới chúc cả nhà khỏe, vui. Целую всех вас! Пока!
XóaCàng giữ nhiều kỷ niệm, càng đau buồn . Từ ngày mẹ em mất, em không hề mở gói kỷ vật của mẹ...
Trả lờiXóaCác chị ấy đều là người đã siêu thoát, các chị ấy luôn cạnh chị và phù hộ chị mà.
Cháu lan nói đúng đấy chị. Chị là người dũng cảm mà, chị ơi!
Cám ơn lời khuyên chí lí của em. Nhiều khi lấy mọị nghị lực để làm việc gì đó bằng được, nhưng lại không thể có nghị lực trấn nỏi những kỷ niệm đau buồn xa xưa. Chúc em ngày mới vui, khỏe. Chị vẫn thường đọc hết các bài của em, không bỏ bài nào, còn comment hay không thì đó là trình độ của chị chỉ có thế. Chào !
XóaSang thăm đọc những chuyện về bạn bè của chị, thật cảm động quá. Những người bạn thân thiết đã ra đi, chị chậm 1 ngày để tiễn bạn, nhưng chị đã có cả một quãng đời cùng các chị ấy rồi, đừng buồn và áy náy chị nhé.
Trả lờiXóaCám ơn em đã ghé thăm và động viên. Những lúc nằm một mình nghĩ nhớ và thương các chị ấy lại thấy giận mình chậm trễ. Chị sẽ cố không nhớ thường xuyên nữa. Hôm nay thứ 6 , mai lại là 2 ngày nghỉ cuối tuần của những người còn đi làm, thời chúng mình nghỉ có một ngày mà phải lo đủ thứ. Chị vẫn còn hớ câu : mắt thứ 2, tai thứ 7. Tối chủ nhật là sau một ngày cật lực chỉ muốn nghỉ cho đã... Cái thời khốn khó mà tình người thì đậm đà ! Chào !
Trả lờiXóaSang thăm chị ngày cuối tuần, lại đọc lại rưng rưng nước mắt, em nhớ lần đầu tiên em quan chị, tên níc chị như tên con trai và lời chị còm cũng vậy y như lời còm mạnh mẽ của người đàn ông, sau biết chị là phái yếu nhưng em tin chắc chắn chị ko bao yếu, mong chị luôn sức khỏe để là chỗ dựa vững chắc cho gia đình và cho các cháu chị nhé !
Trả lờiXóaCuối tuần chúc chị vui khỏe bình yên mọi nẻo đường đời
Cám ơn em lại ghé thăm chị cuối tuần.Chị là DƯƠNG NỮ mà. Hồi còn ở TSQ chị cũng hay chơi với các bạn trai, nếu như ngày nay thì người ta lại bảo chị là đồng tính đấy. Nhưng chơi thân thế thôi chứ có phải lưỡng tính đâu. Chị Võ Hồng Anh cũng bảo chị tính lúc nào cũng như con trai, nói thẳng, nói thật không dối trá là dức của chị. Chị là thế đấy, khi nào ra HN em sẽ thấy cái mặt chị giống trai hay gái. Chị lại tếu táo như chi MD nói rồi.Tếu táo, ba hoa chích chòe cũng lại là chị rồi. Thôi đừa tí kẻo buồn quá ! Chở em ở HN nhé. Chào !
Trả lờiXóa