Du lịch Miền Trung 2012
DẠO QUANH NHÀ MÁY DỆT .
Ở VN đi nhiều nhà máy công nghiệp nặng, nhưng chưa bao giờ đi nhà máy dệt, nên tôi phải đi hết nhà máy dệt xem họ bố trí ra sao kể cả nơi làm việc của các phân xưởng và các nơi sắp xếp nguyên vật liệu, thành phẩm...
Bước vào phòng điều độ SX tôi không ngồi vào bàn làm việc mà tôi chào và hỏi mượn ngay bản đồ nhà máy. Một chị trả lời :
- Thì chị cứ ngồi vào chỗ làm việc nghỉ chút đã, rồi hỏi gì thì hỏi sau.
- Thôi, chị nào giữ cho tôi mượn đi, tranh thủ chạy 1 vòng ( обход ) rồi trưa nghỉ luôn một thể.
- Chị đúng là con người của công việc. Chúng tôi ai đến đây cũng ngồi nghỉ 1 lúc hồi sức rồi mới làm việc.
- Tôi quen làm việc xong nghỉ luôn một thể, chứ ngồi xuống nghỉ, đứng dậy làm việc ngại lắm !
Họ còn tán thêm mỗi người vài, ba câu nữa mới chịu cho tôi mượn bản đồ nhà máy. Xem xong, ghi lại các nơi bố trí các phân xưởng, tôi định đi thì 1 chị vội nói :
- Phân xưởng nhuộm là không đi được đâu nhé !
- Vì sao không đi được ?
- Bí mật quốc gia. Tất cả người ngoại quốc không được vào đấy.
- Tôi hiểu rồi, cám ơn ! Tôi xin phép đi chứ đứng đây chắc đến trưa không đi hết các phân xưởng...
Tôi chỉ đi các phân xưởng có các cháu VN đang học, còn nơi nào không có thì tôi không vào. Nhưng vì mấy câu dặn dò của các chị làm tôi tò mò và nghĩ cách vào phân xưởng nhuộm xem có gì mà bí mật quốc gia. Nhưng hôm nay chắc chắn không đủ thời gian đi.
Vào những nơi các cháu VN đang học, chưa có cháu nào làm việc vì còn phải học 3 tháng mới đứng máy. Vào bất kỳ phân xưởng nào cô giáo dạy nghề cũng hỏi :
- Vì sao chị phải vào đây xem? Có cần gì đặc biệt không ?
- Chả có gì đặc biệt. Đó là thói quen của tôi thích tò mò xem các cháu học tập thế nào, hơn nữa biết đâu tôi cũng học được việc thì sao !
- Chị cứ tự làm khổ mình. Lâu nay có chị lãnh đạo nào vào thăm xem các em học thế nào đâu. Chị thấy chúng tôi dạy các em thế nào ?
Ở tất cả các phân xưởng tôi đều nhận được những câu nói, hỏi tương tự nhau.
Dạo qua 1 vòng thì vừa đến 14 h . Tôi gõ cửa liều vào văn phòng phó tổng giám đốc. Không ngờ ông ta vẫn ngồi làm cố việc gì đó.
- Chào ông ! Xin lỗi tôi vào đúng giờ nghỉ của ông. Nếu ông đi ăn trưa ta cùng đi, tôi trao đổi 1 chút thôi.
- Chị cứ nói ở đây, tôi chưa nghỉ, làm cố mấy việc, chiều tôi đi Moskva họp gấp về việc bố trí cho các em VN sắp học xong ra làm việc.
- Thế thì hay quá, nếu không gặp ông bây giờ thì lại phải chờ đến khi nào ông về mới trao đổi được.
- Có gì gấp không ?
- Không có gì gấp, nhưng tôi chỉ muốn lưu ý các ông là các cháu không biết tiếng mà giảng bài chán chê mới cho các cháu xem bản vẽ...Như người VN chúng tôi nói là VỊT NGHE SẤM.
Ông phó TGĐ cười phá lên và nói lần đầu tiên được nghe câu châm ngôn của VN.
Tôi góp ý cụ thể nên làm sao cho các cháu hiểu được tại máy ( cầm tay chỉ việc ) chứ giảng thế này mất thì giờ mà hoàn toàn không mang lại kết quả gì. Ông PTGĐ đồng ý ngay và nói sẽ sửa chữa ngay trong ngày mai. Tôi nói chiều nay ông đi Moskva còn làm sao sửa được. Ông nói:
- Chiều nay trước khi đi tôi sẽ họp tất cả các giáo viên dạy nghề, yêu cầu họ sửa chữa ngay rồi tôi mới đi.
Tôi mừng là ông này biết tiếp thu ý kiến của người khác. Tôi đáp ngay :
- Cám ơn ông đã nghe ý kiến của tôi và đặc biệt chấp nhận theo ý tôi. May ra các em VN sẽ dễ hiểu hơn và mau chóng tiếp thu được nghề.
- Cũng may phía VN đã gửi chị cho chúng tôi. Thật là một người tuyệt vời ! Chị biết cách làm việc. Còn chúng tôi chưa có kinh nghiệm dạy nghề cho người nước ngoài.
- Cám ơn ông quá khen. Chỉ là tôi biết các em không biết tiếng nên nói lý thuyết thì không thể hiểu nổi mà mất rất nhiều thời gian...Cứ cho chúng nó đến máy, chỉ các bộ phận, dạy chúng tên gọi từng bộ phận và cách thao tác là xong. Bọn VN thông minh và nhanh nhẹn lắm. Nói chúng hiểu và làm được ngay. Ông không biết chứ con gái VN chúng tôi khéo tay lắm. Tôi bảo đảm với ông chỉ không đầy 1 tuần là chúng làm việc được.
- Quả thật chị giỏi ! Tôi không ngờ lại có 1 trợ thủ ( помощник ) tốt như thế này !
Thế là đề nghị của tôi ngay ngày hôm sau các cháu được đưa ra các phân xưởng xem người LX làm việc.
Một số cháu ngạc nhiên vì tự dưng không phải ngồi nghe những gì người ta nói...Tuy vào các phân xưởng xem làm việc thì mệt, nhưng thú vị hơn là ngồi. Các cháu được chỉ từng chi tiết của máy, cách sử dụng và tên nó là gì.
Đúng không đầy 1 tuần sau các trưởng ca báo cáo với PTGĐ về khả năng của con gái VN. Họ khen chúng khéo tay, nhanh nhẹn, tháo vát hơn họ...
Sau 3 tháng con gái VN đã làm chả kém gì thợ chuyên nghiệp, lâu năm của nhà máy. Một số cháu còn được khen làm nhanh, tốt hơn người LX.
Tôi mừng cho các cháu và lại nghĩ ra cách khác giúp cho các cháu nơi đất khách, quê người .
Bài dài, hẹn viết tiếp sau, mong rằng các thợ dệt đọc được sẽ thông cảm cho tôi, một đội trưởng hay bầy nhiều trò cho mọi người ở nhà máy. Đừng trách sao bây giờ tôi mới nói ra. Xin cám ơn tất cả những ai đã đọc và comments.
Xin kính chào !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét