Du lịch Miền Trung 2012

GẶP MẶT NHÓM РОСТОВ-НA-ДОНУ .( Nhóm này nằm trong các nhóm của НОСТАЛЬГИЯ ПО СССР.)



Nhờ có tham gia hội Hoài niệm LX tôi mới có ngày gặp mặt nhóm Ростов-на-Дону mà nói riêng là nhóm  Шахты. Đã 33 năm tôi mới lại được nhìn thấy các cháu  THỢ DỆT đầu tiên của tôi. Đây là những người thợ dệt đầu tiên mà VN gửi đi để học dệt và về xây dựng các nhà máy dệt ở VN. Tham vọng là thế, nên sau khi được người ta VỜI mãi tôi mới bỏ trường đại học để đi đào tạo họ cho Tổ quốc có nền công nghiệp non trẻ (1981). Tham vọng thế, nhưng hiện hỏi còn bao nhiêu cháu làm nghế này ??? Thật buồn !

Tôi đã đăng ký đi dự họp mặt khối lớp 3 QL, nhưng suy đi, tính lại thấy các cháu nhiệt tình mời, hơn nữa đã 33 năm không gặp nên tôi đành lỗi hẹn lần đầu tiên với lớp 3 (vì vừa gặp mặt tháng 8/2015 ) và đã có lời xin lỗi.

Nhóm này với tôi thân thiết như người nhà nên tôi cũng mong được gặp các cháu. Khi gặp thì tôi thấy rất may được các cháu ưu ái mời và tôi quyết định gặp các cháu là đúng.

Thật lòng 33 năm mới có 1 ngày họp mặt vui đến thế. Rời Tổ Quốc ra đi - xa nhà, xa Nước các cháu là những thanh niên hoặc hơn, hoặc bằng, hoặc kém tuổi con mình nên chúng đều gọi bằng từ CÔ. Rời ghế nhà trường, lần đầu tiên xa cha, mẹ nơi đất khách, quê người chúng chỉ có mình (đội trưởng) là người thân, người giúp đỡ chúng, nhiều cháu thật sự coi mình là cô chúng. Tình cảm ấy vẫn giữ cho đến ngày nay...

Trông thấy tôi, các cháu đều gọi tên ngay, không hề quên mặt mình. Còn ngược lại tôi hầu như không nhớ được ai. Cháu nào cũng hỏi :
- Cô ơi, cô có nhớ con không ?
- Cô ơi cô có nhớ cháu không ?
 Tôi đành thú thật:
- Cô nhớ tất cả các cháu, nhưng từng cháu thì cô không thể nhớ. Công việc thì quá nhiều, quá nặng, làm cả ngày cả đêm không hết, mà các cháu mấy trăm đứa cô không thể nhớ... Cô xin lỗi sẽ ôn lại sau, bây giờ vui chung đã.
Sau cả tiếng có 1 cháu đến bên tôi nói :
- Cô ơi, cháu là Liên, cháu là người cô cho về nước đầu tiên.
- Ôi, cô không thể ngờ hôm nay gặp cháu, một niềm  vui to lớn với cô, vui thật sự vì không thể ngờ cô còn gặp được cháu.
- Cháu cũng thế ! Gặp cô cháu mừng vô kể !
- Biết không Liên, khi tiễn cháu lên tầu về Moskva để cháu về nước, cô đã khóc suốt đường về...Thương cháu mới có 18 mà đã mắc trọng bệnh, chả biết còn sống được bao lâu. Thôi nói sau nhé, bây giờ gặp gỡ chung đã.

Nhiều cháu đến nhắc chuyện nọ, chuyện kia, từ chuyện trốn việc, mấy cô cháu rủ nhau vào rừng chặt cành mận về ngâm cho ra hoa ngày tết, trốn đi Moskva không có vida, vào rừng mận ăn cắp mận mang về...Rồi gió bão tuyết đến thổi bay người tưởng vùi xuống núi tuyết không về được... Nhắc lại các cháu vui như tết. Tôi hẹn các cháu bây giờ vui hết mình, nay mai cô sẽ dần dần viết lại những ngày ở Шахты sau. Nhiều chuyện cứ như tiếu lâm mà có thật.

Thế là tạm gác hết, vào bữa trưa chạm cốc, liên hoan, sau đó bắt đầu nhảy đến cuối buổi gặp mặt. Còn lúc đầu thì đã đủ lời phát biểu, biểu diễn văn nghệ, hát hò kể cả trong lúc ăn rồi.

Tôi cám ơn ban liên lạc của các cháu, cám ơn tất cả những người tham dự mới có ngày nay vui thế này và không quên cô TN - Natasa tuy trước đây các cháu sợ lắm, mà cũng có khi ÁC lắm, ghét cô lắm, nhưng chưa bao giờ cô báo công an bắt đứa nào không vida đi Moskva hay các nơi khác, mà cũng chẳng bao giờ báo công an bắt mấy anh ở Артём, Батайск trèo tường lên tầng 2 đâu nhé. Cô chỉ dọa cho các cháu sợ chứ tuyệt nhiên chưa bao giờ bắt đứa nào đâu...
 Cả bọn vui như tết khi nhắc sơ các chuyện cũ.

Đến tiết mục nhẩy thì cô cũng không ngờ các cháu mà các cháu cũng không ngờ còn nhẩy được như vậy. Vui lắm ! 33 năm mới có 1 ngày vui như vậy.
Cám ơn các cháu đã cho cô trở lại 33 năm về trước mà lại trong không khí của mùa thu mát mẻ ở  QUÁN GIÓ hồ Bẩy mẫu là nơi nhiều lần họp mặt , nhưng chưa bao giờ có ngày vui như thế. Cám ơn tất cả các cháu nhóm Ростов-на-Дону, Шахты đã nhớ tới cô và vẫn còn yêu quí cô. Đặc biệt cám ơn cháu Phí Kiều Vân đã tìm được cô và đưa cô trở lại với các cháu. Cô sẽ dần dần viết lại những kỷ niệm vui, buồn của Sakhty ngày nào.
Cám ơn ai đã đọc bài viết linh tinh này và đặc biệt cám ơn vị nào comments vào đây.
Xin kính chào !



8 nhận xét:

  1. Những Con người vì Tổ quốc phải xa Gia đinh đi học tập để về Xây dựng Đất nước - Họ còn rất trẻ và Vô cùng hào hứng tới Liên xô xưa ! 33 năm quả là nhiều Kỷ niệm đẹp ! Chắc chắn sẽ rất cảm động phải không Bác !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Unknown đã đọc và comment cho tôi, lần đầu tiên chắc tôi đc vinh dự thấy anh đọc bài của mình. Nếu không ngại anh làm ơn cho tôi biết quí danh ở bên FB Lưu Tuấn Nga. Một lần nữa cám ơn bạn. Mong rằng được bạn vào blog vào FB của tôi thường xuyên. Chào !.

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Gặp nhau vui lắm HC ạ. Bọn trẻ đứa nào cũng nói cháu đây, cô nhớ cháu kg , cháu đc cô ưu ái lắm.. Dủ thứ trên đời chúng kể ra để mình nhận đc... Nào là hát, nào là thi biểu diễn, nào là nhảy... Nhiều lắm ! Mừng nhất là cháu Liên còn sống. Cám ơn em đã đọc và đẻ lại lời của mình. Chào !

      Xóa
  3. Chị Nga có nhiều bạn bè quá. chúc mừng chị!

    Trả lờiXóa
  4. Cám ơn em ST nhé ! Chị nhiều bạn thật, mà gọi à bạn cũng được , gọi là các cháu cũng được, gọi là sinh viên, học sinh cũng đc. Chị thấy đây là điều may cho chị lúc tuổi già ! Chào em và MK !

    Trả lờiXóa
  5. Xúc động quá cô ạ. Cháu cũng ở bên nga từ năm 1987-1991 tại TP Вологда. Đọc những dòng này của cô lại thấy nhớ vô cùng những ngày tháng tuổi đôi mươi trên đất Nga. Cảm ơn cô nhé! ( Cháu cũng đã gặp cô 2 lần ở Hội Hoài niệm Liên xô đấy cô ạ :D )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Yến Ngô đá đọc và góp ý. Chúc cháu vạn sự như ý ! Chào !

      Xóa