Du lịch Miền Trung 2012

THIẾU SINH QUÂN CỤC TỔ CHỨC TỔNG CỤC CHÍNH TRỊ ( viết cho chuyến tầu về tuổi thơ, bài 5 )





Cứ mỗi ngày làm quen với mấy bạn, chẳng bao lâu TN đã quen gần hết trung đội con gái và một số bạn ở 2 trung đội con trai. Thường chiều chiều trại hay tổ chức hát và múa sòn la sòn. TN thích nhất là những buổi chiều văn nghệ, hát, múa. Cũng có hôm TN lên biểu diễn trước các bạn ở trại.
Có bạn hỏi:
- Sao TN biết hát nhiều bài thế ? Biểu diễn trước cả trại mà không ngượng à ?
- Hát thì ngượng gì. Ở bộ đội không những hát mà TN còn đóng kịch nữa cơ.
- Eo, còn đóng kịch nữa à ? 
- Cả hát, cả đóng kịch, còn múa sòn la sòn thì chỉ ở đây mới múa. Các chị ở hội phụ nữ bộ đội thì họ múa khác. Họ múa mặc áo dài, múa điệu múa gì tên là THỘN, nhưng điệu lắm , bôi son phấn xinh ghê. Còn mấy đứa trẻ thì chỉ múa bài :  Đây LX vui hát trong mùa hoa... Gió đưa hoa về đẹp miền dân chủ, cánh hoa muôn màu đẹp đời tự do... TN biết nhiều bài hát là bộ đội họ biết hát nhiều lắm, họ chỉ hát 1 lần là TN thuộc ngay. Cũng có khi đốt đuốc đi xem phim, xem xong trên đường về nhớ lại phim và cũng thuộc luôn các bài hát trong phim.
- Bạn nhớ tài nhỉ !
- Tài gì, nhớ lâu thì có. 
Ngoài hát, múa ra giờ rỗi cả trai lẫn gái hay chơi tu lơ khơ lắm. Chơi ai thua là bị bôi râu. Cái khoản chơi thì TN mù tịt. Bạn T nói :
- Nhớ lâu thì chơi dễ như ăn cơm ! Tớ dậy cho TN chơi.
- Thôi, tớ ngại chơi cờ bạc lắm ! 
- Ai bảo cờ bạc, TQ họ chơi đầy ! Văn minh lắm nhé!
- Ừ thì học. T dạy đi !
- Ngồi sang bên phải, ngồi bên trái không nhìn thấy, không dạy được !
- Ngồi cũng phải đúng chỗ, khó thế mà bảo là dễ.
- Ai bảo khó, ngồi bên phải là để tớ theo dõi và dạy cho dễ thôi.
TN quên không nghĩ ra ngồi bên phải bạn T không nhìn thấy. Bạn T chỉ có 1 mắt mà.
- Dạy đi, TN học đây !
Bạn T dậy là cứ người trước ra con bài bé thì mình đỡ ( ra ) bằng con to hơn. Ca rô, nhép, pích, cơ như nhau, từ 2 đến 10, J , Q, K, A, đến át chủ bài là hết...
- Thế còn cái thằng người đặc biệt khác là gì ?
- Phăng teo, nghĩa là ra nó là hết, không ai làm gì được mình...
Cứ thế TN biết chơi tu lơ khơ, nhưng chơi toàn thua, chưa 1 lần thắng. Đã thua là cả 3 người thắng đều bôi nhọ nồi, mà ai thích bôi kiểu gì thì tùy ý. Mặt bị bôi nhọ nhem nhuốc. Họ cười TN là DỐT đặc cán mai, chỉ biết hát, múa, xách nước , kiếm củi mà chơi tu lơ khơ dễ như ăn cơm không biết chơi, thua liểng xiểng, mặt nhọ như cái đít nồi...
Mặt TN như cái đít nồi chúng cười bò lê, bò toài chả khác một lũ điên sau khi ăn nấm cười. TN xấu hổ, xuống suối rửa, nhưng bọn chúng ác toàn lấy nhọ chảo, nhọ mỡ rửa đau cả mặt mà không sạch. Dùng bồ hòn kỳ cọ mãi, sứt cả mặt, chỗ nào không sứt thì đỏ như tôm luộc. Đành phải muối mặt xin xà phòng của các bạn GIẦU để rửa.
Tức lắm TN về nghĩ cách đổi kiểu chơi nếu ai thua thì được người thắng PHẠT. Cách phạt nghe chừng nhẹ nhàng hơn là bôi nhọ mỗi ván thua:
- Ôi, các bạn ác thế, biết người ta không biết chơi, toàn bắt nạt. Từ nay tôi không chơi nữa. Các bạn khôn lỏi lắm, nên tôi sẽ không bao giờ thắng được.
- Phạt, hay, ý kiến TN phạt mà hay đấy.
- Thế thì cho TN nghĩ ra hình phạt đi !
- Được, nếu các bạn cùng đồng lòng cho TN nghĩ ra hình phạt thì tôi sẵn sàng. 
TN  thầm nghĩ, khó gì hình phạt, ở bộ đội ta khối hình phạt, đưa ra hình phạt tái bung, cõng, lò cò...
- Thôi để mai TN nghĩ ra các hình phạt, bây giờ không chơi nữa, chạy chơi đuổi nhau cho thoải mái.
Thế là các bạn chờ đến ngày mai. Tôi cũng để bài sau kể tiếp nhé. Xin cám ơn các vị đã đọc và comments nhiều nhé .
Xin kính chào !



TSQ GẶP GỠ 2 ANH HÙNG QUÂN ĐỘI ( Bài viết cho Chuyến tầu về tuổi thơ. Bài 4 )




Vào trại TSQ mới biết cấp trên rất quan tâm đến những TSQ của cục. Thỉnh thoảng thấy có ai đó cấp trên đến thăm, nhưng TN không quan tâm lắm.  
TN đặc biệt lại chú ý đến 2 người anh hùng quân đội sắp tới thăm trại. Đó là anh hùng La Văn Cầu và Nguyễn thị Chiên.
Thường những buổi văn nghệ các bạn hay hát các bài hát : Vượt trùng dương :" Đây con thuyền vượt muôn trùng dương, này...Sắp đến bờ chiều tan màn sương rồi...Mà có sóng gió mới có ngày nắng tươi...Đời tranh đấu hát câu là trường kỳ, này. Đời tranh đấu hát câu là chiến thắng ! Hay bài hát Chị Chiên :" Chị Chiên nêu gương anh dũng đấu tranh với giặc ở hậu địch đây. Chiến thắng vinh quang hôm nay trở về ta hát mừng...Kháng chiến thắng lợi ngày giết hết xâm lăng...Đây xóm làng nhìn về tương lai tự do, trông về tương lai bừng sáng.. " 
Những câu hát giản dị trong các bài hát đã khích lệ TSQ lúc bấy giờ không ít. Khí thế của cả trại lúc nào cũng bừng bừng như chuẩn bị xuất quân ra chiến trường để giành toàn thắng.
Anh La Văn Cầu là anh hùng quân đội trong chiến dịch biên giới năm 1950 đã bị thương vào tay, cánh tay bị thương lủng lẳng, vướng víu, anh nhờ bạn chặt nó đi và ôm bộc phá tiến vào phá hàng rào lô cốt của giặc. Tạo thời cơ đánh đồn cho đồng đội.
Chị Chiên là anh hùng quân đội, chị làm du kích, bị địch bắt, tra tấn dã man, chết đi, sống lại quyết không khai. Tuy nay vẫn còn sống, nhưng hậu quả của các đòn tra tấn, chị đã không có con. Cả anh La Văn Cầu lẫn chị Nguyễn thị Chiên đều là những người anh hùng quân đội đầu tiên của nước VNDCCH năm 1952.
TN phục 2 người anh hùng này lắm. Sao họ có thể dũng cảm, gan dạ đến như thế... Tuy có vài lần trông thấy 2 anh hùng này khi còn làm liên lạc, nhưng chưa 1 lần nói chuyện, hỏi thăm.
Hai anh hùng đến, tất cả vây quanh nghe 2 người nói chuyện, dặn dò . TN bây giờ không thể nhớ nổi dù chỉ là 1 lời. Chỉ thích mỗi khi 2 người cùng tất cả nhẩy sòn la sòn và son son son mì son son đố la son son. Nhân lúc nhẩy TN mới lân la đứng cạnh nhảy và hỏi anh La Văn Cầu :
- Thế lúc chặt tay anh có sợ không ?
- Sợ lắm ! 
- Sợ sao anh còn nhờ bạn chặt hộ ?
- Không chặt nó vướng không mang được bộc phá, lỡ thời cơ !
- Hóa ra còn vì thời cơ nên anh chặt tay chứ gì ? Anh gan thế !
- Ừ vì thời cơ là quí mà. Nếu không nhanh thì Tây nhanh chóng bắn chết hết ! 
- Em hiểu rồi. Anh gan dạ thật đấy ! Em phục anh lắm !
Hỏi anh La Văn Cầu xong TN lại nhẩy sang chỗ chị Chiên và khẽ hỏi :
- Chị Chiên ơi, chị có nhớ hôm chi đến bộ TTL không ?
- Có chứ ! Sao em hỏi thế ?
- Hôm ấy em cũng có mặt cùng bộ đội ở đó.
- Thế à ?
- Chị cho em hỏi tí nhé, hôm ấy tiếc em muốn mà  không hỏi được.
- Em cứ hỏi, chị trả lời cho.
- Tây bắt, biết chị làm du kích, tra tấn dã man, sao chị không nhận mình làm du kích.
- Nhận cũng chết, không nhận cũng chết. Nhận nó bắt mình khai đồng đội ra. Không nhận nó không có cách bắt mình khai.
- Nhưng nó biết chắc chắn chị làm du kích cơ mà, chị không khai nó cũng biết, nó không cần hỏi để chị nhận...
- Em không hiểu, không khai thì nghĩa là nó chỉ biết, còn mình không thú nhận. Thú nhận nghĩa là mình biết, phải khai bí mật và đồng đội mình ra.
- Nó tra tấn chị dã man thế mà chị cố chịu đựng được, chị gan thật đấy. Nếu là em, em có khi sẽ khai hết mất.
- Nếu trong trường hợp của chị, chị chắc chắn em cũng không khai giống chị.
- Chị nghĩ em thế à ?
- Ừ, chị nghĩ thế.
- Thế thì chắc em lúc bị như thế cũng sẽ giống chị.
- Em ngoan và dũng cảm lắm. Cố học tập cho giỏi nhé ! 
-Vâng ạ.
Nói chuyện được với 2 anh hùng quân đội, thế là TN sướng lắm rồi. Sợ nói hay hỏi nhiều, lâu các bạn khác lại không được hỏi. Vừa nhẩy, vừa lủi ra đằng sau cho các bạn khác chen vào nhẩy và nói chuyện với 2 anh hùng. Đó cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng TN được nói chuyện với 2 anh hùng quân đội này.
Chả biết bây giờ cùng lứa tuổi với TN có cháu nào mê anh hùng quân đội như TN không nhỉ ? Ôi, thần tượng của cả đời liên lạc và TSQ đấy. Được nói chuyện với 2 anh hùng mà sướng như được lên tiên. Mấy ngày sau dư âm cuộc nói chuyện với 2 anh, chị vẫn như vừa xẩy ra. Trẻ con MÊ anh hùng là vậy đó. Hết chuyện gặp gỡ 2 anh hùng rồi. Xin cám ơn quí vị đã đọc và comments. Hẹn viết tiếp chuyện khác vào bài tới.
Xin kính chào !
TSQ ngày ấy - bây giờ.


LỚP 3 QUẾ lÂM GẶP MẶT.




Phải xin lỗi trước vì tôi chỉ dùng lời mà không có dù chỉ là 1 cái ảnh nào của cuộc họp để minh họa. Lý do đơn giản vì ở đây toàn những cây cổ thụ trong làng internet, blog, FB và nhất là nhiếp ảnh, nên tôi không dám múa rìu qua mắt thợ, chả dám chụp gì hết. Quyết định của tôi là chính xác vì ở đây toàn người giỏi lỗi lạc như bạn Hà Đăng Tín, bậc thầy của tôi đã vào FB trực tiếp lúc cả khối đang họp mặt, tập hát cho mọi người xem rồi.

Họp lớp lần này cũng như mọi khi, nhân kỷ niệm ngày thành lập tường 25/8 và cũng là dịp để các bạn có dịp gặp nhau khi còn có thể.

Khác với mọi lần MKính thông báo toàn bộ tin của các bạn khối lớp 3 và cả trường thật đầy đủ, sau đó có 1 tiết mục chưa từng thấy bao giờ: Đó là MKính đã mời anh Khoa Phi lớp trên đến dạy cho cả khối lớp 3 bài hát  GỬI SÔNG LY của tác giả Vũ Quang Trung. Ha hà, chắc ý hộ là truyền đạo đấy. Cho mọi người nhớ lại 1 thời Sông Ly mà. Đúng là một thời yêu thương và 1 thời để nhớ...Làm sao quên !
Tuy toàn các cụ già , nhưng hát rất hay và học rất nhanh thuộc. Cách anh Khoa Phi dậy hát như mọi khi là hát từng câu 3-4 lần... giống như thời chúng ta còn bé ý mà. Nhanh lắm, chẳng bao lâu mọi người dẫ thuộc cơ bản, anh Khoa phi có vẻ hài lòng với công sức đã bỏ ra...Cám ơn anh Khoa Phi nhé, vậy là tôi lại học thêm được 1 bài hát, mà lại là bài hát của bạn mình.

Trước khi vào tiệc, MKính nhắc đi, nhắc lại là mỗi cuộc gặp mặt này là 1 cuộc  GẶP MẶT MỞ, nghĩa là mời tất cả các thành viên của trường ta, những người liên quan đến các bạn như ; chồng, vợ, con, cháu, bạn bè thân thuộc đến làm quen, gặp gỡ cho vui và theo tôi có lẽ còn mục đích : cha truyền, con nối, đích tôn, đích kẽm QL nữa chứ...Quan trọng lắm !!!

Thời kỳ mở này nhiều bạn đi khắp thế giới từ ta sang Tây, sang Mỹ...Nên có mấy bạn tuy xa mà cũng cố về sum họp bạn cũ, internat chúng tôi có Trịnh Thanh Đoan, Đỗ Trọng Thiều, Đặng Minh Châu và Lưu Tuấn Nga. Đặng Minh Châu tuy lớp 4 , nhưng cũng hạ thế xuống tham gia với lớp 3, thật vui và cảm động. Thật cảm động vì cuộc gặp mặt này...
Cùng lớp, nhưng có lẽ trừ 1 số bạn, tôi là người lớn tuổi hơn nhiều bạn. Theo thói quen, tôi thường gọi là EM. Có bạn XỎ tôi nói là cố tình gọi thật to EM này, em nọ để ra điều ta đây. Không phải thế, theo thói quen của tôi thôi. Nhưng Thu Giang lại nói chị ấy nói thế chứ thời đại nay PHI CÔNG TRẺ, LÁI MÁY BAY BÀ GIÀ. Tôi chưa kịp đối đáp thì Bích đã hỗ trợ ngày :
- Ấy, riêng chị TN không thế đâu. Chị khôn lắm, lúc nào cũng là chị chúng ta...
- Bích hiểu đúng ý chị rồi. Loại các em đi Tây, đi Mỹ, tự giác chỉ có 2, nhưng có ma mới biết bao nhiêu. Thế cho nên các chị thì vẫn là các chi. thôi, phải không em ?
- Ôi, thấy chưa, chị TN bao giờ cũng không lắm ! - Bích đáp ngay và chỏ tay vào TN vừa cười vừa đỡ lời đẻ thanh minh với Thu Giang.
Mỗi nhóm một loại chuyện khác nhau, rôm rả, vui vẻ lắm. Chả ai ngồi yên không nói.
Khi bàn thức ăn đã gần hết, rượu MKính đã rót cạn hết chai nọ đến chai kia, bia trên bàn đã mở hết, gần 13 h mọi người miễn cưỡng tạm biệt nhau ra 
về. Ai cũng nấn ná lại, lưu luyến nhau và đều hẹn ngày gặp lại.
Trời nóng như đổ lửa, rời phòng ăn có diều hòa hiệt độ, quả thực là tra tấn như phải bước vào  CHẢO LỬA. Ra đến ngoài thấy Bích đang dắt xe, yên ướt như vừa đổ nước. Trông thấy tôi Bích nói ngay :
- Chị vào xin cục đá mà đế lên yên, chị trông thấy em vừa xin cục đá cho lên yên đấy. Chị vào xin và làm ngay đi, không có chi ngồi lên về đến nhà thì của chị thành  THỊT NƯỚNG.
- Cám ơn em đã bảo chị. Chị sẽ xin cục đá lau yên. Nhưng đừng XỎ chị nhé !  Chị thừa hiểu ý em !!!
- Hì hì !!!
Các vị thấy không, trời nóng thế mà mọi người vẫn hăng hái, nhiệt tình đi họp mới biết cái TÌNH Quê Lâm nó mãnh liệt, nặng cân đến thế nào.
Cuộc gặp mặt chủ yếu là như thế. Tôi xin lỗi 1 lần nữa không có ảnh minh họa. Xin cám ơn các vị đã đọc và  comments.
Xin kính chào!

 

TSQ CỤC TỔ CHỨC TỔNG CỤC CHÍNH TRỊ ( viết cho chuyến tầu về tuổi thơ, bài 3 ).




Khác hẳn tưởng tượng của TN, đây không phải là nơi rèn luyện quân sự như bộ đội chính qui. Không phải ngày nào cũng lăn lê, bò toài, ngắm súng tập bắn để chuẩn bị ra chiến trường để Tổng Phản công như trên đã dặn :" ... Con phải cố gắng học tập, rèn luyện để chuẩn bị cho Tổng phản công toàn thắng của VN...Phải dốc hết sức ra để học tập và rèn luyện khỏi phụ lòng các chiến sĩ đã hy sinh mới có ngày nay..." Hóa ra bác TĐN dặn cố gắng học để xây dựng đất nước sau chiến tranh. Nhưng TN lại nghĩ thiển cận là học để ra tiền tuyến...
Mấy ngày sau thấy các bạn trai chơi dài : Thỉnh thoảng đi lấy gạo, kiếm củi ngoài ra thì rủ nhau chơi bóng chuyền, hát hò, chơi bài tu lơ khơ...Nghĩa là làm gì tùy thích.
Con gái chơi  nhẩy dây, dải danh, chơi chuyền, tu lơ khơ, thêu, đan cũng tùy ý thích như con trai.
TN đặc biệt chú ý thấy ở đây nhiều bạn có vẻ giầu hơn mình, nghĩa là quần áo đẹp hơn, đi dép đẹp hơn, dáng vẻ thư sinh hơn...
Trong số các bạn gái TN chú ý đến 1 bạn đi lúc nào cũng chậm chạp, khoan thai, đầu hơi lắc lắc, luôn đeo bên mình chiếc túi xinh xinh thêu chữ thập đỏ. Quần áo thì không phải nói, trông diện hơn mọi người. Đặc biệt các bạn trai hay nhìn bạn ấy và cứ thấy bạn ấy là khúc khích cười như có vẻ chế nhạo.
Vì tò mò, vì có cảm giác bạn này không bình thường nên TN đến làm quen :
- Bạn ơi, bạn tên là gì ? Bạn đến đây lâu chưa ?
- Trước bạn một ít. Tớ tên là MTĐ ! Cậu tên là gì ?
- Tôi tên TN. Từ bộ Tổng Tư Lệnh chuyển đến.
- Làm việc rồi à ? TN nghĩa là gì nhỉ ? Còn tên tớ, ba , me tớ đặt là có ý nghĩa rất hay.
Bạn MTĐ giải thích rất lâu về cái tên mà bạn ấy được ba, me đặt cho. Còn TN thì cứ ngẩn tò te, không hiểu gì...Chỉ biết là tên sang trọng  lắm. Để không kéo dài TN liền lái sang hỏi:
- Thế ba, me bạn tên là gì, làm ở đâu ? Bạn vào đây làm gì ?
- Ba tớ là đốc tờ, được giải thưởng phẫu thuật to lắm của Pháp, nhưng ba tớ không nhận, ở lại làm việc cho Bác Hồ. Còn me tớ là người được Bác Hồ giao cho lập ra hội Hồng thập tự VN đấy. Ba tớ là đốc tờ ĐXH giỏi lắm, còn me tớ là NTT, cũng học cao, biết rộng, tiếng Pháp nói như Đầm. Tớ vào đây để tập trung đi học...
- Ôi, tưởng ai chứ tôi biết ba, me bạn đấy. Trước đây ít hôm ba bạn nạo VA cho em trai tôi đấy !
- Thật thế à ?
- Thật chứ sao. Mà ba, me bạn làm to thế, giầu thế thì tội gì bạn phải vào trại TSQ cho khổ.( TN thầm nghĩ mình con mồ côi mới phải khổ thế chứ bạn này sướng như tiên mà cũng vào TSQ giống mình ). Ở đây vừa khổ, vừa phải tập quân sự như bộ đội chính qui, chuẩn bị tổng phản công, bạn yếu thế thì tập sao được ?
- Ai bảo bạn là tập quân sự chuẩn bị Tổng phản công. Ở đây có tập tành gì mấy đâu. Thỉnh thoảng 1 tuần tập mấy buổi, còn phải xách nước, kiếm củi, dọn dẹp doanh trại là chính. Chỉ thế thôi, ngoài ra ai muốn làm gì thì làm. Đã bảo tớ tập trung vào đây để di học mà lị. Có tập khổ luyện như bạn nói đâu.
- Tôi nghe cấp trên nói thế chứ có bịa đâu. 
- Không phải bịa mà không biết. Đến đây là để tập trung học tập tất cả những gì cần thiết cho sau này.
- Học tập tất cả là gì ?
- Thì học quân sự lăn lê, bò toài như bạn nói, nhưng không học bắn súng. Chủ yếu tránh máy bay Tây ném bom để hành quân đêm khỏi bị bom, khỏi tổn thất. Đi hành quân đêm tối cho an toàn, hiểu chưa ?. Học văn hóa ôn 1 ít, học ngoại khóa, nghĩa là thể dục , thể thao ấy. Chơi văn nghệ cho vui...Bạn có biết không ?
- Văn hóa thì tôi không biết là gì. Văn nghệ thì thích hát, biết thổi sáo, đánh đàn măng đô lin và ghi ta. Nhưng tôi không thích ghi ta lắm, vì nó to quá, tay mình bé không kiêm nổi. Chỉ thích chơi nó bằng 5 ngón tay sắt và tay trái cầm cục sắt dưa đi đưa lại thôi.
- Thế người ta gọi là ghi ta Ha Oai !
- Thế mà tôi không biết. Thôi, những thứ ấy nói chuyện dần sau. Bây giờ tôi hỏi bạn, những khi xách nước, kiếm củi, yếu thế bạn làm thế nào ?
- Trốn chứ còn làm thế nào ! Trực kiếm củi cũng như xách nước thì đến ngày ấy mình trốn đi, ngày hôm sau không phải phiên mình. Tiểu đội phân mỗi ngày 3-4 người, mình trốn, người khác làm thay.
- Thôi từ nay đừng trốn nữa. Cứ đến ngày bạn trực nhờ tôi làm hộ cho. Tôi thạo việc này lắm, đừng ngại.
- Nhưng người khác biết lại phê bình, cười chê mình.
- Lo gì, xách nước tôi dậy sớm, xách đầy 5 máng  cho cả trung đội dùng. Khi các bạn dậy thì máng đầy rồi, ai biết mà cười. Còn kiếm củi đi với tôi, lấy củi xong tôi vác về đằng sau bếp, bạn chỉ việc kéo vào nộp là được, chả ai biết. Vác củi không được thì mình kéo lê, có sao đâu.
- Thế thì từ nay TN giúp mình nhé. Bọn họ hết chê bai, chế diễu mình...
Cứ như thỏa thuận tôi và TMĐ làm như vậy đến khi chúng tôi kết thúc ở trại TSQ. Chả biết có ai để ý không, nhưng chẳng thấy điều tiếng gì cho cả hai.
Thêm 1 bạn nữa cũng hơi đặc biệt mà tôi làm quen ở trại TSQ. Dài rồi, tạm dừng để kể sau nhé. Xin cám ơn các vị đã đọc và comments.
 Xin kính chào !


BỮA CƠM ĐẦU TIÊN Ở TRẠI TSQ ( bài viết cho chuyến tầu về tuổi thơ, bài 2 ).




Buổi chiều sau khi anh bộ đội về, TN được đưa về trung đội 3, trung đội con gái. Chị phụ trách phân cho nó nằm cách chị 2 người.

Trại TSQ cũng chỉ là những dẫy nhà tranh, vách nứa đan nong đôi. Các dẫy nhà dài, lưng dựa vào vách núi, mặt quay ra ngoài dốc có những bậc đi xuống dốc. Cách bố trí chỗ ngủ là 2 dẫy giường nứa dài từ đầu này đến đầu kia, ở giữa là đường đi rộng, lúc mưa có thể xếp hàng trong nhà được. Nhìn thấy 2 dẫy giường nứa 2 bên, có lối đi ở giữa làm cho TN nhớ ngay đến cái nhà dài ở Hội Tế Sinh Phúc Yên ngày nào, chỉ khác HTS thì trẻ con nằm đất, trải rơm, không có chiếu, còn ở đây thì giường nứa cao ráo, sạch sẽ, gọn gàng...
TN sau khi nhận chỗ, quen thói đi rừng liền chạy quanh xem doanh trại. Cách doanh trại không xa là con suối nhỏ, tuy không sâu, có thể lội qua được, nhưng nước trong veo, nhìn thấy từng hòn sỏi dưới đáy. Bên kia suối là  Cục Địch vận...
Rửa ráy sau 1 ngày hành quân bẩn thỉu xong, thấy mọi người ý ới gọi nhau đi xếp hàng ăn cơm chiều.
Nhà bếp ngay cạnh các nhà ở của TSQ.
TN bước vào nhà bếp, thấy ngỡ ngàng, vì ở đây không phải bát to, nồi hay liễn cơm , mà là các MÁNG bằng cây mai, giống y si máng cho lợn ăn đựng thức ăn và cơm đựng vào RÁ tre. Liếc mắt 1 lượt TN ngồi ngay vào cái bàn ( tất nhiên là bàn bằng nứa ) có cái máng đẹp và mới nhất, bên ngoài đang còn màu đỏ, nghĩa là mới làm gần đây, đựng thức ăn nóng nên bên ngoài lớp vỏ mai còn màu đỏ, chưa ngả màu. Có bạn gái nào đó hét to:
- Sao bạn kia lại ngồi vào đấy ? Bàn ấy là của con trai chứ có phải con gái đâu !
Tuy nghe thế, nhưng TN vẫn ngồi yên, không trả lời, không đứng dậy và đã ăn xong bữa cơm chiều hôm ấy với các bạn trai.
Trên đường về nhà ngủ, TN hỏi 1 bạn, xem ra bạn này có vẻ thông thạo mọi tình hình của trại TSQ:
- Sao con trai với con gái lại phải ngồi ăn riêng ?
- Qui định ở đây là thế !
- Lạ nhỉ, qui định phải ngồi riêng con trai, con gái, chứ ở bộ đội chúng tôi thì ngồi chung.
- Ngồi  chung sao được ? Nguy hiểm lắm !
- Chả có gì nguy hiểm cả, tôi vẫn ngồi chung. Chỉ ở đây mới phân biệt như thế !
- Thì ở bộ đội TN còn bé, nay TSQ là lớn rồi !
- Lớn thì đã sao! Ở bộ đội tôi nhiều khi còn ngồi lòng, trèo lên vai, bám cổ hoặc có khi còn bắt các anh cõng mình nữa...
- Thì đã bảo lúc đó TN còn bé, bây giờ lớn rồi, không thể thế được, nguy hiểm lắm !
- Cứ nói nguy hiểm, nguy hiểm mà chả nói nguy hiểm thế nào, tôi làm sao biết được !
Bạn gái nhìn TN ngạc nhiên, vì thấy nó ngờ nghệch quá. Nhìn quanh quẩn rất nhanh bằng 1 con mắt, còn 1 con mắt kia không hiểu sao có 1 vết sẹo từ gần mũi kéo dài lên làm cho con mắt tụt vào trong, nhắm nghiền lại. Bạn ấy khẽ nói vào tai như thể sợ ai nghe thấy:
- Bạn biết không, ngồi cạnh con trai là to bụng đấy. Bụng to mà đẻ con như người lớn thì chết. Bạn có thấy chị M phụ trách chúng ta không, vừa có con gái mà bụng cũng to như cái trống đấy, sắp đẻ con nữa rồi. Sợ chưa ?
- Ôi, thế mà tôi không biết, sợ thật đấy nhỉ ! Quả thật là nguy hiểm. Mai không ngồi với họ nữa, tôi sang ngồi mâm với bạn nhé ? Thế hôm nay ngồi chung 1 hôm tôi có bị sao không ?
- Ừ, sang mâm này cho vui. Tớ vào trại trước bạn nhiều, không biết gì cứ hỏi nhé, tớ nói cho hết. Còn hôm nay không biết mà ngồi ăn có 1 bữa không sao, đừng lo. Từ nay 2 đứa là bạn được không ?
- Sao không, tôi mừng lắm. Ở đây tôi làm gì có bạn nào. Có bạn bảo cho tôi biết, tôi thích lắm.  Bạn tên là gì, còn tôi là TN. Vui quá, từ nay chúng ta là bạn của nhau rồi...
Từ lúc đó đến tối, 2 đứa nói nhiều chuyện với nhau lắm. Duy nhất TN không dám hỏi vì sao bạn ấy lại chỉ có 1 mắt...Sợ chạm vào nỗi đau của bạn ấy.
Sang sáng ngày hôm sau bạn ấy tự kể về vết thương làm bạn ấy mất 1 mắt. Đó là 1 ngày khủng khiếp cho cả gia đình bạn. Bạn ấy bị mảnh bom từ máy bay của Tây găm vào mặt và may còn mất có 1 mắt chứ không may thì đã chết rồi. TN thương bạn ấy khóc mãi.
- Khóc làm gì. Tây nó ác là thế. Nó không giết được mình thì nó làm cho mình CHỘT chứ sao.
- Nhưng TN không ngờ bạn bị máy bay bắn bị thương đến mất 1 mắt...Khổ thân, bạn lại là con gái giống như mình...Sao bạn khổ thế nhỉ ? Tôi thương bạn lắm. Từ nay cần gì cứ nói, tôi giúp bạn được gì sẽ giúp. Một mắt chắc khó nhìn, khó làm việc lắm.
- Tớ cũng quen rồi, việc gì cũng tự làm được, đừng lo và thương tớ nhiều thế nhé.
Đây là người bạn TSQ đầu tiên của TN. Suốt thời gian ở trại và sau này vẫn chơi thân với nhau...
Hai ngày đầu TSQ là thế đấy. Cũng không hiểu bọn  con gái ngày nay 12 tuổi, có đứa nào ngây thơ, khờ dại, nhờ nghệch và NGU như TN hồi đó không nhỉ ? Chắc chẳng có vì thế kỷ 21 nhiều thông tin chi tiết về mọi mặt nên chúng THẠO lắm!!! Hẹn sẽ viết tiếp sau. Xin cám ơn quí vị đã đọc và comments.
Xin kình chào !


ĐĂNG TIẾP 1 SỐ ẢNH TRONG 3 NGÀY Ở ĐAI LẢI ( ai thích ảnh nào cứ tự nhiên lấy về nhé . )



Mạng hồi này lúc có, lúc không. Nhất là đang đọc, viết hay xem gì đó tự dưng trắng tinh. Vì thế hôm qua đang đăng dở ảnh thì mất, tự tôi cũng đành chịu không mở được blog của mình. Hôm nay tôi cố đăng mấy ảnh còn lại, mong mọi người thông cảm. Xin cám ơn.
Xinh kính chào ! 


BA NGÀY GỌI LÀ ĐI NGHỈ HAY ĐI CHƠI CŨNG ĐƯỢC Ở ĐẠI LẢI...




Được Nữ Hiếu báo đi Đại Lải 3 ngày , 2 đêm tôi không 1 giây do dự trả lời :
- TN đăng ký đi, bao nhiêu ngày đêm cũng được ! 
- Còn chi phí khoảng...
- Không sao, đắt, rẻ cũng đi. Nhưng Nữ Hiếu đã tổ chức thì không thể đắt được, chỉ có rẻ thôi.
- Đúng thế, TN đi nhé. Mấy người ?
- Một mình thôi, làm gì có mấy người...
Thế là đến hẹn rủ nhau tập trung ở nhà Nữ Hiếu 9 giờ sáng xuất phát.
Đến nơi nghỉ -  một nơi tuyệt vời. Đi trên đường đã thấy mát mẻ, yên bình, xanh, sạch, đẹp lý tưởng. Mọi người nhận phòng đều hài lòng. Sau đó đi ăn trưa và nghỉ ngơi đến chiều.

Không để phí thời gian Nữ Hiếu tổ chức cho đi Tam Đảo luôn chiều hôm đó. Tiếp 2 ngày sau đi Đảo Ngọc, đi bơi, đi Tây Thiên... Nghĩa là tận dụng hết thời gian 3 ngày. Lên Tây thiên ai cũng thấy thích và cảm thấy nhẹ nhõm. Hầu hết là lên đến nơi. Riêng tôi thì chạy khắp nơi xem cảnh đẹp, bình an, tĩnh lặng.
Vì chạy khắp nơi nên được các cụ cùng đoàn đặt cho cái tên là  CON SÓC. Nhận cái tên này mình sướng rơn, nhưng không lên được lạng nào, thế mới tức chứ.
Chả mấy chốc hết 3 ngày, tôi thấy tiếc ngẩn người, muốn được kéo dài thêm ít ngày thì chắc chắn phải lên cân, vì vui thế, ăn ngon thế, khí hậu và cảnh xanh, sạch đẹp lý tưởng mà không lên cân thì vô lý.
Sau này các cụ Quế Lâm có tổ chức thì đừng quên đi Đại Lải nhé, đẹp và mát lắm !

Cám ơn Nữ hiếu và tất cả những bạn đã tạo nên cuộc đi nghỉ vui vẻ này. Tôi không quên cám ơn  BÁC TÀI đã nhiệt tình trong mọi lúc, mọi nơi đưa chúng tôi đi đến nơi, về đến chốn an toàn mĩ mãn.
Hẹn sẽ đưa tiếp 1 số ảnh khác sau, bây giờ mạng trục trặc không thể đưa tiếp.
 Xin kính chào!