Du lịch Miền Trung 2012

Lần đầu tiên đi xe đạp ở Hà nội.

Lần đầu tiên đi xe đạp ở Hà nội thật đáng nhớ đời.


Hôm đó giữa giờ làm việc, một cú điện thoại từ nhà 66 Nguyễn Thái Học Hà nội có việc cần giải quyết cho viện sĩ mới sang chưa ổn định nơi ăn, ở. Ủy ban khoa học Nhà nước vội thông báo cho phòng liên lạc quốc tế đến giải quyết ngay. Giữa giờ, không có xe chở đi, tôi không biết giải quyết thế nào đành đánh liều đến gặp anh Cầu :

- Anh Cầu ơi, ông viện sĩ thắc mắc gì đó về chỗ ăn, ở, anh đi giải quyết nhé !

- Anh nói sao được, sợ họ không hiểu.

- Anh cứ đi đi, em nghĩ không có gì khó đâu.

- Dịch viết anh không ngại, mà nói ngại lắm.

- Thế anh cho em mượn xe đạp của anh em đi, còn em làm gì có xe.

- Mượn cũng được thôi, nhưng em có biết đi xe đâu. Anh thấy toàn người đèo em chứ em có tự đi bao giờ. Mà đã bao giờ anh thấy em tập đi xe mà đi. Lỡ đi đường không biết đi ngã làm sao.

- Em tập đi hồi ở Liên xô rồi. Bây giờ chắc em chưa quên đâu. Anh cứ cho em mượn đi, bây giờ không đến giải quyết thì không xong. Hay anh đèo em đi?

- Anh đang bận dịch nốt bài chiều nay họp, không thể đèo được. Thôi cứ lấy xe đi vậy. Em liều thì chịu. Chỉ có dặn em đâm xe hỏng không sao, còn người hỏng thì nguy, đang lúc em không thể vắng.

- Anh đừng lo, em đi được mà.

- Ừ ! Liều vậy, khóa đây, xuống lấy xe mà đi. Cẩn thận nhé !

- Em cám ơn ! Em đi đây. Anh yên tâm !

Lấy xe xong tôi vội dắt ra đi luôn.Mấy năm mới đi xe mà ở LX thì gọi là tập chứ đi có vững đâu. Lên xe, tay ngoắt trái, ngoặt phải mãi mới đạp được.Đi một đoạn thấy quen dần.Qua ga Hàng Cỏ, trước mặt có một anh đi thong dong, trước anh có 1 đôi vừa đi vừa nói chuyện, trước 3 người đó lại có 1 đôi vừa đi vừa nói đùa gì đó. Tôi thấy hơi HỐT, vội quặt ra ngoài. Định quặt ra ngoài thì tay phải lại kéo vào trong. Chết rồi !!! Vừa kịp nghĩ thế thì đã đâm luôn vào người đi trước. Tôi và anh ta ngã kềnh. Chưa hết, 2 người đi trước gần anh bị tôi đâm cũng bị anh ta đâm ngã cả đôi. Đôi trên đang vui vẻ cũng chẳng thoát, ngã ngửa theo. Vậy là cú đâm của tôi làm 5 người ngã một lúc.

Tôi đang lo bị anh ta mắng thì anh ta mặc kệ xe nằm kềnh ở đường, vội chạy xuống chỗ tôi, nâng tôi dậy:

- Em có sao không ? Có đau không ?

-Em xin lỗi, em không sao ạ. Em mới tập đi nên không vững, em xin lỗi !

- Xin lỗi gì mãi, không sao là tốt rồi.

Anh vừa nói, vừa nâng tôi dậy, dắt xe đứng lên đưa cho tôi đi. Cả 4 người bị tôi đâm hỏi tíu tít xem tôi có sao không. Chẳng ai trách móc tôi nửa lời. Thật là may. Lúc đó thanh niên Hà nội HIỀN thật. Tôi cám ơn họ rối rít và lên xe đi tiếp.

Mọi việc xong tôi quay về cơ quan. Anh Cầu ra đón tôi, dắt xe vào cất. Anh hỏi độp tôi :

- Nga bị đâm xe có sao không ?

- Ai bảo anh em đâm xe ?

- Thì cái váy em bảo chứ ai. Váy bị dính dầu kìa.

- Anh khôn nhỉ. Em chỉ hơi đau thôi, nhưng không sao. May hôm nay 5 người đi trước bị em đâm ngã kềnh mà chẳng ai mắng em cả.

Đó là lần đi xe đầu tiên ở Hà nội, lần nhớ đời. May khi đó thanh niên lịch sự chứ bây giờ một thằng bé không bằng tuổi cháu mình, nó đâm vào mình còn chửi mình sao đi chậm thế.

Thật là giáo dục mỗi thời một khác. Tiếc cho những thứ mất đi không thể lấy lại !!! 




4 nhận xét:

  1. Thời này nó chửi thế vẫn còn lịch sự đấy,đúng ra thì nó phải chửi "Con mụ già kia muốn chết hả..."
    Một thời ai cũng biết kính trên, nhường dưới, quan tâm giúp đỡ mọi người đã qua rồi!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. ^TM ơi, nó chửi tệ hơn thế nữa cơ, nhưng TN không tiện đưa chính xác lời chửi của nó để khỏi nhắc lại những gì chúng ta không muốn nói thôi. Nó văng mọi thứ trên đời có để chửi, còn TN coi nó như 4 chân không trả lời. Thế đấy . Chúc 2 ngày vui vẻ, viết thêm bài gì đó nhé. Chào !

      Xóa
  2. Đúng là " Bao giờ cho đến ngày xưa!" chị nhỉ? Thời buổi @, đạo đức càng xuống cấp. Ai cũng thấy như vậy.
    Đọc câu chuyện của chị mà em thấy vui vui...nhớ về hồi mới tập đi xe đạp ở Huế!

    Trả lờiXóa
  3. Mình đâm xe vào 5 người mà không một tiếng trách móc, thật là văn hóa Hà nội lúc đo tuyệt vời, em nhỉ. Họ bị mình đâm vào lại lo mình có sao không. Mỗi lần nghĩ lại chị thấy yêu người HN lúc đó quá ! Chào !

    Trả lờiXóa