Nhân ngày kỷ niệm 61 năm đến Moskva, tôi viết bài này để nhớ những ngày đầu tiên học tiếng Nga, tuy tôi không còn nhớ mình viết đây là lần thứ mấy, nhưng thôi cứ viết ra ai chưa đọc thì đọc, còn ai đọc rồi thì lượng thứ cho.
Có ai dám khẳng định với tôi là suốt đời đi học chưa bao giờ coppy bài và chưa bao giờ nghe bạn nhắc bài không. Tôi thì chắc chắn điều đó không phải một lần nhắc bài mà chúng tôi thường xuyên nhắc nhau. Chúng tôi có lợi là cả lớp biết tiếng Việt, chỉ mỗi cô giáo không biết. Ngược lại cô giáo biết tiếng Nga, còn chúng tôi là những đứa trẻ không biết tiếng Nga ngồi lớp cô dạy không có phiên dịch, không có tự điển. Nghĩ lại những ngày đầu bỡ ngỡ ấy ai không thấy ngạc nhiên mới lạ chứ.
Vừa chân ướt, chân ráo đến nhà 28 , phố Katralova là trên đã sắp xếp chúng tôi vào từng lớp và học ngay. Cứ chiều nào chị y tá Nina cũng mang cặp nhiệt độ vào lớp kiểm tra từng người. Khốn khổ cho tôi bị bắt ngay buổi đầu, chưa kịp ngồi nóng chỗ, tôi nói không ngoa đâu. Vừa nhận sách, vở, chuẩn bị cho giờ học thì chị y tá đến ngay chỗ ngồi ra hiệu đi theo chị. Hóa ra tôi sốt, chị đưa ngay lên tầng 2 y xá cách ly. Thế là xong, chưa biết tí gì đã phải cách ly.
Nằm phòng cách ly Hồng Anh, Việt Nga cùng đi từ khu học xá Nam ninh nên quen nhau, chờ chị y tá vắng là lỉnh vào thăm tôi. Hai bạn đều học lớp 5, lớp TO nhất trong chúng tôi. Các bạn ấy hát được mấy bài trước đây ở Trung quốc chúng tôi chỉ biết tiếng Việt, nay hát bằng tiếng Nga, tôi thấy sướng mê tơi được các bạn truyền khẩu cho mình các bài hát ấy.
Cuối cùng cũng đến lúc tôi được về lớp. Ngày đầu ngồi vào chỗ, tôi liếc các bạn thấy đã tập viết được khá nhiều bài. Các bạn còn chú thích tiếng Việt bên cạnh. Cô giáo vào lớp, cả lớp đứng dậy chào:
-Здравствуйте дети ! Сaдитесь ! ( Chào các em! Các em ngồi xuống !)
Thấy sau khi cô giáo nói gì các bạn ngồi răm rắp, tôi ngạc nhiên sao họ giỏi thế, hiểu được cô giáo nói.
Cô giáo nói gì tôi không hiểu, thế là bạn nào đó nhắc :
- Tuấn Nga kìa, Tuấn Nga kìa !
Đang ngớ ngẩn nghe bạn gọi tên mình thì bạn khác lại nói:
- Cô giáo gọi TN lên bảng kìa !
Nghe thế, tôi đứng dậy đi lên bảng. Cô giáo nói gì tôi bỏ ngoài tai, cứ đứng đấy. Một bạn nào đó nói tiếp:
- Cô bảo đến bên cửa ra vào đi !
Đang ngớ ngớ, ngẩn ngẩn , Tạ Thúy Lan nhắc:
- Cô giáo bảo TN đến cạnh cửa ra vào.
Tôi vội đi đến cửa ra vào.
- Cô bảo mở cửa ra ! Mau lên, mở cửa ra đi !
Thế là tôi mở cửa ra. Cô giáo khen giỏi lắm, các bạn cười ầm nói :
- Cô giáo khen giỏi lắm rồi. Cô bảo về đứng cạnh bảng tranh các con vật treo trên kia kìa. Lại đấy đứng đi !
Tôi vội đến đứng cạnh bức tranh treo vẽ các con vật. Cô giáo nói:
- Покажи, где зайчик!
Ngớ ngẩn nhìn mồm cô giáo nói mà chả biết gì. Lan lại nhanh nhảu :
- Chỉ con thỏ đi !
Tôi vội chỉ con thỏ. Lại được khen giỏi. Cứ thế chỉ tiếp các con khác nhờ sự nhắc tiếng Việt của các bạn. Cô giáo khen,... nói gì mình bỏ ngoài tai, cứ nghe các bạn nhắc tiếng Việt mà làm.
- Thôi, cô khen giỏi rồi. Cô bảo đưa sổ cô cho điểm.
Tôi lại đưa sổ điểm để cô cho điểm. Khi nhìn thấy điểm 5, tôi cười nói với lớp :
- 5 điểm rồi nhé. Đây là điểm 5 của các bạn đấy. Cả lớp cười, cô giáo cũng cười và nói với các bạn:
- TN xứng đáng được điểm 5. Có gì TN làm và chỉ sai đâu.
Cô nào biết bọn trẻ VN ranh mãnh thế. Có phải chúng cười TN đâu, mà cười là điểm 5 ấy là của cả lớp. chứ có phải của TN đâu.
Thế mà chỉ sau mấy tháng các anh, chị sinh viên sang trước mấy năm vào chơi với chúng tôi phải ngạc nhiên :
- Bọn thiếu nhi học tiếng Nga giỏi quá ! Chúng nói hay hơn các anh, các chị, hiểu rất nhanh, mặc dù không phiên dịch, không tự điển...Nói như người Moskva, không bị pha trộn giọng VN...
Tôi cả đời không thể quên điểm 5 đầu tiên tôi nhận được là điểm 5 của cả lớp. Cái không khí lớp lúc đó, sau 62 năm mà tôi vẫn có thể tưởng tượng được không khí lúc bấy giờ, mặc dù lớp tôi đã có tới 3 bạn : Phạm Quang Đẩu, Phạm Minh Dương và Lê thị Muội đã theo Bác Hồ rồi.
Ngày 3/10/2015 này chúng tôi kỷ niệm 61 năm ngày chúng tôi đến Moskva.
Tôi viết lại một chút để nhớ đến các bạn lớp tôi và một số bạn lớp khác của trường đã bỏ chúng tôi đi theo Bác. Ngày 10/10/2015 này chúng tôi kỷ niêm 61 năm ngày khai trường và tất nhiên chúng tôi cũng không quên mời các bạn lên khánh thành nhà em Nguyễn Xuân Thắng ở gần K9 Sơn Tây cùng chúng tôi. Em Thắng đặt mời ta từ năm ngoái cơ. Em Nguyễn Xuân Thắng của chúng ta bây giờ là Tổng thư ký liên hiệp UNESCO thế giới (VFUCA) chủ tịch liên hiệp các hội UNESCO (VFUA), tổng biên tạp chí Ngày Nay, khi các bạn ra đi nhiều bạn chưa biết và hiện nay cũng nhiều bạn còn chưa biết Thắng Con bữa nay làm gì, Thắng vẫn còn làm việc.
Chúng tôi vẫn gắn bó với nhau như anh, chị em một nhà, mạc dù chỉ còn 2-3 bạn làm việc.
Những ngày đầu của chúng tôi 61 năm về trước là như vậy đấy. Xin cám ơn ai đã đọc và comments. Xin kính chào !