Du lịch Miền Trung 2012

NGÀY CUỐI CÙNG TRÊN ĐẤT VIỆT NAM ( bài viết cho chuyến tầu về tuổi thơ, bài 15 ).


 Hành quân rồi cũng đến đích, ngày cuối cùng trên đất Việt mỗi người có một cảm giác khác nhau. Người lớn nghĩ theo 1 kiểu, trẻ con nghĩ theo kiểu khác. Ai nghĩ gì thì mặc, nhưng các tiểu đội phó vẫn phải làm nhiệm vụ của mình. Cấp trên triệu tập các trung đội trưởng, trung đội phó, tiểu đội trưởng, tiểu đội phó họp gấp, không ai được vắng mặt để nhận nhiệm vụ mới rất quan trọng.
Anh phụ trách nói giọng rất nghiêm trọng :
- Các em sắp sang đất nước bạn. Chiến tranh , bom đạn đối với các em có thể nói là chấm dứt...

Ngồi nghe TN nghĩ ngay đến bài hát của đoàn Liên khu 3 hồi nhập trại và cả sau này vẫn hay hát :"... Em lên đường, em lên đường, anh tiễn chân em lên đường xa nhà và xa quê, vắng xa bao người...Anh về tiền tuyến giết quân tham tàn, giữ xóm làng, em thì cố gắng chăm vui học hành...Cùng lập công tiến lên... và giờ đây anh chúc em lên đường...
Ôi, cái giây phút ấy sao mà lòng nao nao, vui, buồn lẫn lộn...Đang mải nghĩ đến đấy, anh phụ trách nói tiếp:
- ... Các em phải chú ý rất cẩn thận, chu đáo kiểm tra xem còn có gì các bạn mang theo mà không báo cáo. Nhất là tiền và đồ trang sức như: vàng, bạc, đồ quí, ảnh gia đình, ảnh lưu niệm, thư từ... Không được để bất cứ thứ gì mà người ta nhận biết mình là người VN. Nguyên tắc này rất nghiêm ngặt, nếu không cẩn thận chúng ta sẽ chết cả lũ. Các em hiểu chưa ?
- Chúng em hiểu rồi ạ !
- Các em về làm nhiệm vụ!
Theo chỉ thị của trên TN về tiểu đội làm nhiệm vụ. Thu vào cũng chẳng được bao nhiêu tiền, thu toàn bộ quần áo trừ những thứ đang mặc trong người sau khi tắm, TẨY SẠCH người thì không còn gì phải kiểm tra, vì lúc đó ai cũng như vừa lọt lòng mẹ.
Nhìn 3 chiếc áo : 2 cái áo len bạn Hiển cho, 1 cái là do lụa bác Hồ cho may áo, TN như mất đi 1 cái gì quí nhất trong đời, lưu luyến đến rơi nước mắt, nhưng không thể giữ lại...Phải gương mẫu, không thể dấu được...
Thu được ít tiềm của vài bạn mang theo, TN nghĩ ngay :
- Các bạn vừa hành quân chặng dài, mệt mỏi... Tiền này nộp cho ai, đi về đâu???  Không có câu trả lời cho câu hỏi trong đầu TN. Thế rồi 1 ý nghĩ táo bạo:  Ta đem số tiền này vào bản, mua mác coọc cho tiểu đội ăn, trước khi sang TQ. Nghĩ là làm. TN vào bản trả hết số tiền vừa thu được cho chủ nhà, trèo lên cây hái 1 ba lô đầy mang về cho các bạn ăn. Các bạn thắc mắc, TN trả lời :
- Không ai được thắc mắc gì hết, cứ ăn cho chán đi, ăn hết trước khi ta sangTQ là được.
Bỗng dưng bạn LT đến gọi TN ra một chỗ :
- Tớ có 2 chỉ vàng, tịch thu thì tiếc lắm. bạn cầm lấy cất đi. Con gái dễ dấu, con trai không biết dấu vào đâu...
TN ngạc nhiên và bất ngờ về cử chỉ này của bạn LT, tuy vậy cũng trả lời ngay :
- Tớ không lấy của bạn đâu. Nó là đồ kỷ niệm mà lại rất quí. Cậu có thể dấu đâu đó như cho vào chân dưới giầy vậy.
- Không được đâu, họ khám kỹ lắm...
Bầy cho nhau, trao đổi xong LT quay về trung đội nam.
Thế là hết đường hành quân từ VN sang TQ. Mọi người lên ô tô tải xa dần VN thân yêu. Kẻ cười, người khóc, người buồn rười rượi...Trong đầu TN nghĩ: VN ơi, Việt Bắc ơi tạm biệt nhé, xa rời từ nay...Biết bao giờ trở lại ? Biết bao giờ TỔNG PHẢN CÔNG để mà quay về ???
Sau chặng đường hành quân vất vả, TN được tiểu đội bầu là chiến sĩ thi đua của tiểu đội và nhận phần thưởng của trường TNVN Lư sơn, đó là quyển sổ con mà TN vẫn còn giữ.


Cứ thăc mác mãi từ khi nhận được  PHẦN THƯỞNG  ở Lư Sơn đến hôm vừa rồi là : Tại sao TSQ hành quân từ Thái Nguyên mà lại ghi là Bắc Sơn - Lư Sơn. Hóa ra anh QT vừa qua đã nhắc cho tôi rõ. Bắc Sơn là chúng tôi nhập với các đoàn khác ở hang Bắc Sơn rồi đi tiếp sang TQ. Cám ơn anh QT đã giải đáp cho tôi một thắc mắc mà hơn 60 năm sau mới rõ.

Sau nhiều năm một lần họp mặt TSQ cục Tổ chức. Bạn Tiến Nguyên bố trí đi vịnh Hạ Long rồi ra đảo Titov. Nhiều người đã học ở LX về, cũng khối bạn đã là phó tiến sĩ, tiến sĩ, ông nọ, bà kia...Hầu hết đã tốt nghiệp đại học ở LX . Nhiều người vẫn còn chẩt TSQ trong máu nên ham học hỏi , nhưng cũng rất ham HÁT, vẫn mày tao chí tớ như hồi còn hành quân ngày nào, không phân biệt địa vị, giầu nghèo. Tiến Nguyên thường bảo:
-  TN hát những bài hát LX cho các bạn cùng hát chứ con dâu tớ là con dâu TÂY mà không biết hát như chúng mình... Hát cho ôn lại cái thời của chúng ta ! Một thời thật đáng nhớ và đáng tự hào...
Thế là TN hát, đắm chìm trong bài hát như hồi còn thanh niên. Bên cạnh TN là những bạn học ở LX về. Hát nhiều bài lắm, hát rất say sưa. TN rất thích bài  EM BÊN ANH (ТЫ РЯДОМ СО МНОЙ ), ai thích dịch ngồi, hay đứng bên anh thì tùy ). Tôi dịch từng từ đấy, không chau chuốt gì đâu nhé. Các bạn ngồi quanh hát hưởng ứng nhiệt tình. Hát đến câu : ...Em thân yêu ơi, em thân yêu ơi, em ngồi ngay bên anh mà sao cứ xa thẳm như ngôi sao sa kia thế... LT khoác vai TN đang cùng các bạn hát say sưa thì bỗng TN quay lại LT đòi:
- Cậu trả tớ 2 chỉ vàng đây ! 
- Hai chỉ vàng nào nhỉ ?
- Hai chỉ vàng cậu cho tớ mà tớ không lấy hôm tịch thu đồ đạc mang theo ở Bình Tường ấy.
- Ừ nhỉ, thế mà tớ không nhớ gì hết. Tớ quên khuấy đi mất.
- Quên cũng được, bây giờ trả đây !
- Ôi, tớ quên hẳn không nhớ tớ bỏ đâu 2 chỉ vàng nhỉ ?
- Mà làm sao cậu lúc ấy đã có 2 chỉ vàng nhỉ ?
- Hồi tập trung bà nội tớ cho để đi đường phòng thân mà.
- Thế mà không nhớ để mất đâu à ?
-Thật thà tớ quên hẳn, không nhớ tí gì. Bây giờ cậu nhắc tớ mới nhớ ra.
- Còn tớ không bao giờ quên, vì 2 chỉ vàng ấy...
- Vì 2 chỉ vàng ấy làm sao ?
- Vì 2 chỉ vàng đầu đời cậu cho tớ , tớ không nhận nên bất hạnh cả đời...
Sao lại bất hạnh cả đời ?
- .....
Cứ mỗi lần họp mặt TSQ TN gặp LT đều đùa nhắc lại chuyện này cho vui. Lần cuối gần đây nhất anh ấy trả lời :
- Trời ơi, vàng bây giờ đắt thế, tớ lấy đâu ra 2 chỉ để trả cho cậu đây?
Chuyện TSQ đến đây hết rồi. Bài sau chỉ còn đoạn kết gửi các bạn chuyến tầu về tuổi thơ thôi. Xin chân thành cám ơn tất cả những ai đã đọc các bài và đã ưu ái commets - đó là nguồn động viên lớn cho tôi nhớ và viết lại những gì của TQ, nước VNDCCH , bộ đội và bản thân tôi lúc bấy giờ.
Xin kính chào !
Bây giờ họp mặt hàng năm thường chỉ có từng này người thôi

0 nhận xét:

Đăng nhận xét