Du lịch Miền Trung 2012

TSQ. BỆNH QUAI BỊ ( Viết cho chuyến tầu về tuổi thơ , bài 10 ).




 Ở đâu đông người thì khổ nhất là bệnh lây như sốt rét, quai bị. Sốt rét còn bảo tránh muỗi đốt, còn quai bị thì chẳng làm sao tránh nổi, cách duy nhất là đeo khẩu trang, nhưng có phải lúc nào cũng đeo khẩu trang được đâu. Nó vướng, nói ra nhiều đứa nước bọt thấm cả ra ngoài, bụi bám bẩn thỉu, giặt thì xà phòng không có, chỉ nhấn nước vò qua lại đeo ngay vào, trông thật khiếp. Cả trại, lúc đầu cách ly mấy đứa, sau đến cả mấy chục đứa. Cách ly mấy chục người nên coi như không cách ly. Bọn bị mắc bệnh bỏ hết khẩu trang cho thoáng, chỉ khi nào các anh chị y tế đến mới đeo vào cho có lệ. 

Cách ly thì chỉ ở yên một chỗ, con trai khổ nhất là không được chơi bóng, chân tay phát cuồng. Trò chơi duy nhất lại là tu lơ khơ. Chơi tu lơ khơ thì quát, hét, la ó ầm ĩ, nước bọt đứa nọ bắn vào đứa kia không sao tránh được. Biết thế nhưng y tế cũng chẳng làm gì được.
Thế nhưng rồi các anh các chị cũng học được cách chữa bệnh ở đâu đó để tránh cho các em không bị  BIẾN CHỨNG. Mà con trai bị biến chứng thì hỏng rồi. Con gái ít sợ hơn.
Vậy là chiến dịch chống biến chứng của y tế bắt đầu.  Hàng ngày các anh chị y tá đến nơi cách ly, mang theo ít bát sạch, Phát cho khoảng chục đứa, rồi bắt chúng xuống suối tự rửa thật sạch lên đái vào bát, các anh chị lấy nước đái đứa nào tiêm cho đứa ấy. Làm hết đứa nọ đến đừa kia, TN không còn nhớ đến bao lâu thì xong bệnh nhân và rửa bát bằng nước sôi có sạch không, nhưng tất cả bọn quai bị phải tiêm, không trừ một ai. TN đứng nhìn mãi rồi cảm thấy sợ nên đánh bài  CHUỒN. Chuồn đến khi nào y tế tiêm xong thì về ( vì đông các anh chị có biết ai đâu ). Cứ thế, ngày này qua ngày khác, mỗi bệnh nhân phải tiêm 21 ngày, cũng từng ấy ngày TN hoặc vào rừng, hoặc ra bờ suối ngồi lì không về.
Chiều rỗi chả làm gì, bệnh nhân tha hồ hát , hò, đàn, sáo... Chả đứa nào dám chạy, nhảy, bọn con trai thì cuồng lên chỉ muốn xuống sân chơi bóng TRỘM.
Để bảo vệ tương lai cho bọn trẻ chứ có phải cho các anh chị y tá đâu, nhưng nào chúng có biết. Trốn đi chơi bóng, may có đứa không việc gì, còn nghe đâu có thằng nào đó bị THỌT thì phải. Bọn con trai bàn tán, sợ bọn con gái biết, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày còn thòi ra huống gì truyện tầy trời như thế. Con gái những đứa lớn thì thầm, những đừa bé cứ bô bô bàn nhau, chúng nghĩ rằng sau này anh ấy sẽ đi thọt 1 chân, khập khiễng...
Chiều nào trạm xá cách ly cũng vang tiếng hát, đàn, sáo. Từng tốp hát, dạy nhau hát, đàn, sáo rất vui. Ở đây có em Vũ, nó tròn tròn, bé tí dưới 10 tuổi mà thích hát và đàn lắm. Nó mượn cái ghi tả to tướng của các anh ra để học hát. Nó thích chị TN hay hát, hay đánh đàn mang đô lin và thổi sáo.
- Chị TN dạy em thổi sáo nhé !
- Không được, ai lại thổi chung 1 sáo bao giờ?
- Sao không được thổi chung ?
- Thì quai bị chứ sao !
- Thế mà em quên. Chị dạy em đánh đàn ghi ta và hát vậy !
- Ghi ta to chị ghét lắm. Ở đây chả có cục sắt và 5 móng tay sắt đánh nên chị không chơi đâu.
- Thôi thế thì chị dạy em hát vậy, còn đàn ghi ta em tự đánh lấy.
- Em đánh thế nào được, phải học nốt trên đàn cơ. Mà tay bé tí thì không đánh được đâu.
- Thôi chị dạy em chỉ hát vậy.
- Ừ ! Em thích bài gì ?
- Bài ai đi Uông bí Quảng hồng ấy.
TN dạy Vũ hát rất nhanh, tay cứ đánh ghi ta phừng phừng như mình biết đánh giỏi lắm. Nó hát say sưa như đang biểu diễn trên sân khấu.
Cố điều đến câu:" ... Ai làm mưa gió lạnh lùng, mưa bao nhiêu hạt má hồng càng tươi, má hồng càng tươi", thì Vũ lại hát :" Mưa bao nhiêu hạt má hồng càng thâm, má xám buồn buồn, má xám buồn buồn ". 
- Sao em lại hát thế ?
- Vì ở đây có gì tươi đâu. Mà chị em mình toàn quai bị thì má xám buồn buồn là phải. Ai cũng mặt bên to, bên bé. Chỉ chờ cho 2 bên bằng nhau để mau được về trung đội chạy chơi.
Khi mắc  quai bị lúc đầu xưng 1 má, đã chuyển sang cả 2 má là sắp khỏi, nên Vũ chỉ mong 2 má bằng nhau. Thỉnh thoảng nó lại hỏi TN:
- Chị thấy 2 má em bằng nhau chưa ? Còn má chị thì VÊU 1 bên, trông buồn cười lắm.
Sau khi rời trại TSQ sang TQ, TN không bao giờ gặp lại em Vũ nữa.
Rồi một hôm ở khu tập thể Bách khoa thông báo ... Vũ ở nhà K2 đã mất. TN giật mình nghe tên Vũ, chạy sang nhà K2 hỏi thì đúng em Vũ TSQ ngày nào. K6 và K2 nối đầu nhau, chỉ cách một cái trạm biến thế, vậy mà bao năm  2 chị em không hề biết và không gặp nhau. TN ân hạn mãi. Sau vợ Vũ biết TN và Vũ thân nhau nên cũng thân với TN cho đến bây giờ.
Chuyện quai bị ở trại TSQ là thế và cách chữa bằng chính nước đái của mình cho đến nay TN chưa tìm được lời giải. Ai biết xin lên tiếng giúp. 
Bài dài rồi, xin cám ơn ai đã đọc và đặc biệt ưu ái comments.
Xin kính chào !

0 nhận xét:

Đăng nhận xét