Thủ lĩnh TSQ toàn quốc là Vũ Mão, người ngồi giữa |
Chiều trước tối hành quân, ban phụ trách giữ kín tuyệt đối, không cho học viên biết, vì sợ Việt gian báo tầu bay địch oanh tạc chết hết.
TN để ý thấy có mấy bạn được người nhà đến thăm, chuyện hơi lạ vì hôm ấy có tới 4 - 5 bạn chứ không phải 1 bạn được gặp bố, mẹ. Thế rồi bạn TM cũng có me đến thăm. TM thân với TN nên khi thấy bạn TM có me đến, để khỏi khó xử, phiền cho bạn, TN mang sáo vào rừng ngồi thổi một mình. Thường TN hay thổi mấy bài hát nhạc tiền chiến. Đặc biệt là các bài hát của nhạc sĩ Văn Cao . Trong các bài hát của nhạc sĩ Văn Cao, TN thích nhất bài Thiên Thai. Chính vì thế mà TN hay thổi bài này nhiều nhất.
Đang ngồi thổi bài Thiên thai thì thấy TM ra gọi:
- TN về me tớ gọi.
- Sao me TM lại biết TN mà gọi?
- Vì tớ nói với me tớ mà.
- Nói gì cơ ?
- Me tớ nghe thấy tiếng sáo thổi bài Thiên thai, me tớ thích và khen hay mãi.
- Khen thì biết thế, chứ gọi TN làm gì ?
- Me tớ khen ai thổi sáo bài Thiên thai mà hay thế ? Đúng bài me tớ thích. Me tớ hỏi con trai hay con gái, hỏi nhiều về TN lắm, tớ trả lời hết:
- TN là con gái. Cả trại này chỉ có mỗi TN thương con thôi. Không những TN thổi sáo hay mà còn hát rất hay, nhất là các bài hát trong phim Bạch mao nữ của TQ... Thế là me tớ bảo tớ đi tìm TN cho me tớ gặp.
- Ôi, chịu thôi! TN ngại gặp những người làm TO lắm. Me bạn là người được Bác Hồ giao cho việc thành lập hội Chữ thập đỏ VN, hơn nữa lại là vợ đốc tờ ĐXH, người được giải thưởng gì đó về phẫu thuật của Pháp mà không sang nhận, ở lại với Bác Hồ, phục vụ nước VNDCCH, TN không dám đi đâu.
- Cứ về đi, không sợ đâu, me tớ hiền lắm. Không những hiền mà còn thương người lắm cơ, nhất là người nghèo !
TN nhất quyết không về, nhưng TM nài nỉ mãi, TN nể quá phải cùng bạn về trại.
Về đến nơi TN thấy một bà mẹ trông sang trọng, hiền hậu thật. Mặc không diện, nhưng có vẻ sang trọng, gọn gàng hơn các bà mẹ khác, lại còn có cả đồng hồ trên tay nữa...
- Cháu chào bác ạ !
- Bác chào cháu. Cháu ngoan nhỉ, biết chào bác trước. Bác Nghe TM nói cháu thương nó nhất trại, hát hay, thổi sáo giỏi. Mà bác cũng đã nghe cháu thổi bài Thiên thai rồi, hay lắm. Bác muốn làm quen với cháu, có được không ?
- Dạ được chứ ạ! Cháu có là gì đâu mà không được ạ ?
- Bác nói luôn, vì thời gian không còn nhiều, bác muốn nhận cháu làm con nuôi bác có được không ?
- Dạ, không đâu ạ ! Cháu là con nhà nghèo, mồ côi cha mẹ từ nhỏ, không xứng đáng với bác và gia đình đâu ạ. Cháu cám ơn bác !
- Cháu ăn nói lưu loát và lễ phép thế, lại hát hay thổi sáo giỏi, không phải chỉ có thế, bác còn quí cháu hơn nữa là ở chỗ cháu biết thương người, nhất là TM nhà bác, yếu đuối, không biết làm gì. TM đã nói hết cho bác biết cháu giúp TM nhiều lắm rồi.
- Có gì đâu ạ. Chuyện này ở bộ đội là bình thường ạ. Bác bỏ qua đi ạ. Cháu không bao giờ quan tâm đâu ạ.
- Cháu không quan tâm, nhưng bác quan tâm. Bác thấy yêu quí cái NẾT của cháu, nên mới quyết định nhận cháu làm con nuôi.
- Thôi ạ. Cháu không dám đâu ạ. Cháu xin phép bác cháu đi. Bác nói chuyện và chơi với TM đi ạ.
- Bác đã xin phép tối nay đi cùng TM và cả đoàn rồi !
- Bác đi đâu ạ ? Nếu hành quân đêm bác không đi được đâu ạ. Đi gần hết đêm, lần mò trong bóng tối, suối sâu, đèo cao, ruộng bờ bé tí, bao nhiêu khó khăn, gian khổ trên đường hành quân... Bác đừng đi, bác ở lại nhà đi ạ. Gần sáng chúng cháu sẽ về.
- Thế cháu không biết đêm nay trại ta hành quân sang TQ à ?
- Cháu không biết ạ. Chúng cháu chưa được lệnh, nên không biết gì. Bác nghe ai nói thế ạ ?
- Bác biết chắc chắn thế. Cho nên bác nói không có nhiều thời gian. Cháu nói cho bác chính xác họ, tên, ngày, tháng, năm sinh.
Sau khi nghe đầy đủ bà NTT nói:
- Thế là từ nay cháu đã là con bác. Cháu thích lấy họ gì thì tùy, nhưng cùng năm mà cháu sinh trước TM , nên cháu làm chị, TM làm em. TM từ nay trở đi không được gọi TN mà phải gọi là chị Nga, nghe chưa con? Hai chị em hãy đùm bọc, giúp đỡ nhau trên đường hành quân nhé. Me gửi em Mai cho con. Con hãy giúp em Mai như những ngày vừa qua cho me yên tâm. Đường hành quân thật sang TQ sẽ vất vả, khó khăn hơn tập luyện nhiều, cũng có khi còn nguy hiểm nữa...
- Bác yên tâm, cháu sẽ làm như đã làm.
- Lại bác rồi, từ nay gọi mà ME và xưng CON nhé, nhớ chưa ?
- Cháu nhớ rồi ạ.
- Chỉ nói được đến đấy thì đến giờ ăn chiều. Sau khi ăn nghe còi báo động. Chị phụ trách yêu cầu lần này tất cả trại tập hợp và mang hết đồ đạc theo mình, không được để lại một chút gì trong trại, nhớ là vườn không, nhà trống, bí mật tuyệt đối.
Thế là me TM nói đúng, tối nay chắc hành quân sang TQ thật. TN sực nhớ lại vừa qua anh phụ trách tự dưng gọi TN lên và nói rất nghiêm nghị, sau mới nói quyết định ở trên đưa xuống:
- Qua thời gian em ở đây được giao nhiệm vụ thử thách, xét thấy em đã làm tròn nhiệm vụ của mình được giao tốt, xét thấy khả năng, tư cách em đầy đủ nên quyết định:
Bắt đầu từ mai trên chính thức quyết định em sẽ làm trung đội phó trung đội nữ, tiểu đội trưởng tiểu đội 3, danh sách kèm theo đây. Còn em BN làm tiểu đội phó.
- Anh ơi, bạn em không đi cuối cùng được đâu. Đi cuối tiểu đội 3 mà lại là trung đội 3, nghĩa là đi cuối cùng cả đoàn. Không có đèn, bạn em sợ ma nên không làm được đâu. Để em làm tiểu đội phó thay, bạn ấy làm tiểu đội trưởng đi đầu tiểu đội cầm đèn, em đi cuối cùng cũng được.
- Em tự nguyện làm tiểu đội phó à ? Em thật ngoan và đơn giản !
- Đơn giản là sao ạ ? Bạn em sợ ma, còn em không sợ, nên thay bạn ấy cũng được mà.
- Em không được nói cho bất kì ai biết việc này , khi anh chưa công bố cấp trên chính thức công nhận em làm trung đội phó, nghe chưa?
Thế là hôm nay hành quân thật rồi.Thảo nào anh phụ trách đọc quyết định công nhận chính thức TN làm trung độ phó phụ trách văn nghệ trung đội nghiêm nghị thế, khác hẳn trước đây cũng thế này, nhưng ngôn từ và thái độ khác hẳn... Lần đầu tiên anh trao nhiệm vụ cho TN trước đây có long trọng thế đâu, chỉ nói trên giao nhiệm vụ em từ nay em làm...Nhiệm vụ phải... mà nay nào là XÉT, nào là QUYẾT ĐỊNH, nghe quan trọng ghê. Trước giờ hành quân cả đại đội tập họp và lúc này anh phụ trách mới công bố chính thức tên từng người, chức vụ:
- ... Các em tuyệt đối chấp hành lệnh của những bạn được giao nhiệm vụ... Tất cả xuất phát. Trung đội 1 đi trước theo trưởng đoàn...
Mỗi trung đội đi cách nhau nửa tiếng.
Đi được một đoạn, chúng tôi được đưa lên ô tô tải và đi đến gần sáng thì ô tô thả xuống cầu Gia Bẩy và từ đây chúng tôi phải đi bộ sang TQ. Đường hành quân còn dài, nhiều chông gai, vất vả tôi sẽ viết vào bài sau. Hơn nữa TN cũng không ngờ từ sau khi bà NTT nhận TN làm con nuôi, bà đã chính thức đưa TN vào gia phả họ ĐỖ, sau này cuộc đời lại thay đổi nhiều như vậy. Xin cám ơn các vị đã đọc và comments.
Xin kính chào !
Gia đình ba, me nuôi TN. |
Bọn mình hành quân từ Thanh Hóa sang Trung Quốc, phải đi xa hơn TN nhiều!
Trả lờiXóaBái phục ĐẠI CA rồi !!! Đoàn 10 còn đi bộ xa hơn, nghe nói đi những 3 tháng cơ. Bọn TSQ chỉ đi từ cầu Gia Bẩy Thái Nguyên thôi, vậy mà cũng thấy chán và mệt mỏi lắm. Cám ơn TM bao giờ cũng đọc và comment , động viên TN viết. Chào !
Trả lờiXóa