Du lịch Miền Trung 2012
CÔ BÉ LIÊN LẠC ( Bài viết cho nhóm CHUYẾN TẦU VỀ TUỔI THƠ , bài 3 ).
Chia tay với những người thân, một anh bộ đội bế nó lên lưng con ngựa đưa đi, nó khóc như mưa, đòi về. Nhưng không được. Tuy đã 8 tuổi nhưng nó gầy như cây sậy, bé tí tẹo. Mồ côi cha mẹ từ năm lên 3, chả được ai chăm sóc nên mới gầy thế. Chỉ không đầy nửa năm cả cha lẫn mẹ bỏ 4 chị em nó mà đi. Cũng may còn có họ ngoại nuôi, nếu không chắc cũng chết đói năm 1945 hay ít nhất cũng thất lạc nhau. Cha, mẹ nó nhiều bạn cùng chí hướng lắm. Họ đều muốn nuôi 4 chị em, nhưng ông ngoại nó không cho. Tuy nay đây, mai đó, nhưng rồi cuộc đời từ đây cũng ổn định, vì nó được 1 cán bộ cao cấp của bộ Tổng Tư lệnh (BTTL) nuôi.
Nó ở với gia đình ông, lúc ấy mới có 1 con gái 4 tuổi. Hai chị em cứ tha thẩn trong rừng, đến bữa về ăn. Sau 1 thời gian có thêm em trai. Lúc này lưng địu em trai, tay dắt em gái cũng vẫn tha thẩn trong rừng...
Rồi một hôm ông gọi nó vào và nói:
- Con mang giúp chú cái này sang bác M. Cứ thế hôm thì sang bác M, hôm thì sang bác N, hôm thì sang bác V...Nó lúc nào cũng phấn khởi làm tròn việc được giao. Gần thì lưng địu em, tay dắt em, cài bức thư vào cạp quần. Xa thì đi một mình. Cứ thế nó đi từ gần tới xa, đến những nơi ông yêu cầu.Từ qua 1 đồi, đến qua bao núi non, khe suối hiểm trở nó phải vượt qua một mình... Tuy mù chữ, nhưng chỉ nhìn phong bì 1 lần là nó nhớ ngay bác này viết thế nào, bác kia viết thế nào, ở đâu, đi đường nào, không bao giờ nhầm lẫn.
Hôm nào có thư trả lời, nó chạy vội về ngay, không có thư trả lời thì nó lang thang trong rừng đến xẩm tối mới về. BTTL, BTTM, Tổng cục Cung Cấp, Ban kiểm tra 12, Cục TTLL... nó thuộc đường rừng như lòng bàn tay, không bao giờ lạc.
Trong người nó đi gần thì chỉ 1 con dao, 1 cái sáo nứa tép nó tự làm dắt sau lưng và 1 cái gậy trúc khô. Nếu đi xa thì thêm chiếc ba lô con, trong có ít gạo, mấy thứ nó thích nhặt được trong rừng.
Quãng đường mỗi ngày một xa dần. Cũng có hôm cơn sốt rét lên nó phải nằm lại đâu đó hoặc nặng hơn là ngất đâu đó trong rừng không ai biết. Chỉ khi về đến đơn vị mọi người mới mừng là :" Bé đã về !". Nó quen đi trong rừng như con thú. Hổ, báo, khỉ, chó rừng, rắn, rết, hươu, nai, hoẵng, gà rừng, côn trùng bây giờ nó đã quá quen, chả sợ con gì cả.
Trèo đèo, lội suối cả ngày. Khát : lắc cây nứa non nào có nước chặt uống, đói : chim ăn quả gì nó ăn quả ấy. Gạo sẵn trong ba lô cứ chặt cây nứa có nước đổ gạo vào nấu là có cơm ăn. Thức ăn là măng rừng, các quả ăn được mà nó không biết tên. Hoa, quả trong rừng vô cùng phong phú, hầu như các quả đều ăn được, nhưng để chắc chắn chim ăn quả gì thì nhớ, lúc đói cứ thế chén no. Trám đen, trám trắng, bứa, sung, vả, ổi, thanh mai, lạc tiên, mơ, mận, sa nhân... Vả nằm dưới đất, nó bới lấy quả chín ăn miếng mật ở trong, quả xanh đắp lại lần sau đi lại bới ra ăn. Bứa, mơ, mận, ổi...cao thì trèo lấy ăn no và cho vào ba lô chiêu đãi các anh bộ đội nơi đến hay cùng đơn vị. Qua các bản người Tầy thì họ có cây gì quả ăn được nó xin ăn (Thời gian này không dùng tiền) và trèo lấy đầy ba lô đem về. Dân trồng bí, rau, nó xin về cho bộ đội ăn. Nó học nói tiếng Tầy nhanh lắm, nói i si người Tầy. Cách nấu ăn, trồng rau, đánh cá của người Tầy bằng lá gì nó biết hết.
Trong lúc chờ đợi người lớn viết thư thì nó tán chuyện với mấy anh bộ đội gác và không quên chiêu đãi các anh những quả trong ba lô.
Có lần mệt ngồi trên phiến đá to, thổi sáo chơi, đàn khỉ nhẩy xuống vây quanh, có con trèo lên vai , cào, bới đầu bắt chấy cho nó. Nó định tóm 1 chú về, nhưng khỉ nhanh lắm, không tóm được.
Tiếp xúc nhiều với bộ đội nghèo , người dân tộc, muông thú trong rừng NMT cũng dần dần lớn lên theo thời đại. Chẳng bao giờ nó lo sợ gì cho bản thân, chỉ lo cho các anh bộ đội ăn khổ, đói, sốt rét, lo cho mấy con gà nuôi hàng ngày kiếm gì nuôi chúng, tối gọi về nhốt kẻo cáo bắt ăn thịt... Cuộc đời thật đơn giản trôi. Nào ai nghĩ đến no, đói, khổ sở, rét căm căm, nóng như lửa đốt. Gió núi, mưa ngàn, nguy hiểm trước thiên nhiên và muông thú... Giữa sự sống với cái chết cứ nhẹ như lông hồng.
Giữa những người bộ đội đủ các loại thành phần đều thân thuộc như 1 gia đình. Tán chuyện cho vui, chia sẻ chuyện gia đình...Chuyện bao giờ cũng như chưa nói hết.
Đi đưa thư thì phải chạy vội cho nhanh, cứ đường mòn dân đi thì đi theo. Nhưng khi về thì nhìn hướng, phát rừng mà đi, tội gì đi đường mòn vừa xa lại vừa ít thức thú vị.
Thường ngày năm này qua năm khác là như thế. Một số chuyện đặc biệt và tối, tối cô bé và các anh bộ đội làm gì, hẹn bài sau. Xin cám ơn tất cả những ai đã đọc và comment.
Xin kính chào !
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Chị thật dũng cảm.
Trả lờiXóaHạt Cát ơi, không phải dũng cảm mà không biết sợ chết, mọi người đều coi cái chết tựa lông hồng cả chữ có phải riêng cô bè liên lạc đau. Thời thế tạo cho cả thôi. Cám ơn HC đã ưu ái. Chào !
XóaBây giờ mới mở ra mà đọc được. TN viết hấp dẫn lắm!
Trả lờiXóaTM thân yêu ơi, bao nhiêu người kêu ca không mở được blog của TN đấy, kg phải mình TM đâu. Bản thân mình mở ra nhiều lần nó báo : blog này kg tồn tại, vừa tối qua thôi. Cám ơn đã đọc và comment nhé. Chào !
Trả lờiXóaTuấn Nga viết xong hồi ký này,có khi lại hết bệnh hay quên đấy .
Trả lờiXóa