Du lịch Miền Trung 2012

MỘT CHÚT KIỂM TRA TRÍ NHỚ...



Chỉ kiểm tra lại một chút xem trí nhớ còn được chừng nào thôi. Nếu trong bài ai ưu ái đọc để biết mà thấy thắc mắc điều gì cứ hỏi, nếu nhớ, biết tôi sẽ trả lời , mà nếu không tôi đành xin lỗi. Ở tuổi tôi, ông ngoại tôi chỉ kê giấy lên đùi mà viết quyển " Đi thăm đất nước " dài 530 trang mà không tra bất kỳ 1 điều gì ở đâu... Một trí nhớ tuyệt vời. Ấy thế mà có chuyện xẩy ra cũng buồn cười. Chuyện như sau:

Lúc ấy tôi mới hơn 7 tuổi, đang ở ngoài vườn, ông tôi gọi. Vào trong nhà thấy ông đang trèo trên thang sửa lại mái tranh. Tôi vội thưa :
- Thưa ông con vào rồi đây ạ. Ông bảo con làm gì ạ?
- Con tìm cho ông cái pip ( tẩu hút thuốc ) , ông tìm mãi không thấy, con tìm đưa ra đây cho ông. À...
Khi ông tôi nói À thì há miệng ra, cái tẩu rơi xuống đất. Tôi cười và nói lại :
- Cái tẩu của ông đây thôi ạ?
 
- Con tìm thấy nó ở đâu đấy ?
- Con có tìm đâu ạ. Nó rơi từ miệng ông ra lúc ông nói À đấy ạ.
- Ông tôi cười lẩm nhẩm, thế mà ông tìm mãi không thấy, lẩn thẩn rồi...
Khi đó ông tôi mới khoảng 50 tuổi. Nghiện thuốc lá đến mức ngậm tẩu cả ngày, trừ lúc ăn, uống không cảm giác gì. Vậy mà gần 90 tuổi ông tôi bỏ được hút thuốc, chỉ còn nghiện mỗi cà phê cho đến lúc khoảng 15 phút trước khi  ra đi, thọ 95 tuổi.
Tôi bây giờ cũng lẩn thẩn chả kém gì ông tôi lúc hơn 50 tuổi. Vừa nói gì, nói được nửa câu - quên rồi. Định làm gì, ra đến nơi - quên rồi...Mọi thứ muốn làm - quên hết rồi. Chán quá!!! Quên là bệnh của tôi và cũng là bệnh của mọi người ở thế kỷ 21. Ai cũng quên, làm gì cũng quên, chẳng ai trách được ai khi đã quên...
Khi là 1 con bé con thì sao mà nhớ khiếp thế. Nhớ đến mức đổ nước vào tổ DẾ, chờ khi nó chui ra cái râu ngọ nguậy thế nào còn tả nguyên xi từ lúc bò trong tổ ra đến khi râu ngọ nguậy và mình tóm được, không thiếu 1 chi tiết. Đốt gần chục bó đuốc đi xem phim " Chiến công anh tình báo " của LX hay phim " Bạch mao nữ " của TQ. Trên đường về vừa đi, vừa hát lại các bài hát vừa nghe trong phim, đến nhà thì hết gần 10 bó đuốc, mỗi bó duốc dài khoảng 2 mét. Ai cần nhớ gì, gọi tôi nhờ nhớ hộ, thế là xong, cần cứ hỏi như mở tự điển.
Khi còn là 1 cô bé LL 9 tuổi, chưa biết 1 chữ bẻ đôi, của bộ TTL lang thang trong rừng rậm, tre, nứa, vầu, giang, cây cao to, cây ăn quả nếu đi 1 lần thấy chim ăn là đã nhớ địa điểm, quả nào ăn được, lần sau khi xong việc, chưa cần về vội đi qua đường ấy thì cứ việc lang thang trèo cây, ăn quả, hái đầy túi mang về cho bộ đội ăn...Chẳng bao giờ lạc trong rừng rậm và cũng chẳng bao giờ sợ lạc...Đói đã có quả rừng, khát đã có nước trong cây nứa, vầu, mai non, chặt ra là có nước uống vừa mát, vừa ngọt, vừa thơm mùi tre, nứa non...Trong rừng rậm chẳng biết gì là sợ, mặc dù đầy thú rừng gấu, hổ, chó rừng, rắn, vắt đen, vắt xanh, các loại côn trùng... Còn khỉ thì cứ cả đàn xà xuống trêu mình ! Thế mà bây giờ ra khỏi nhà là LẠC!

Chỉ có điều lúc đó trên người tôi có đúng 1 bộ quần áo cũ, 1 đôi dép cao su, 1 con dao nhọn gài lưng, 1 cái sáo nứa tép tự làm dắt sau lưng và 1 cái gậy vầu khô. Anh em bộ đội nhiều anh chỉ có 1 cái quần đùi và 1 cái may ô. Trời rét căm căm một anh ngồi đánh máy, dưới chân để 1 cây gỗ khô to cháy nhỏ (than) cho ấm. Anh này người HN, nhưng thấy nhiều bạn không có quần áo , nên cứ nhường dần cho bạn và cuối cùng chỉ còn đúng 1 chiếc quần đùi và 1 chiếc áo may ô. Họ nhường nhau từng manh áo, từng miếng cơm, cọng rau, quả ổi găng, quả mơ, quả mận, quả bứa, quả vả... Lúc đó nhiều anh đi bộ đội chỉ có mỗi cái quần đùi, nhập ngũ bạn nào có quần áo thì nhường cho...Cuộc sống thật vô tư. Thế mà bây giờ chả còn ai...
Trong cuộc sống vô tư giữa sự sống và cái chết chỉ là gang tấc. Chết đủ các kiểu, sốt rét phát điên mà chết, thú rừng cắn, ngã xuống vực thẳm, chết đuối thì các trò chơi, lời nói vui đùa với nhau là liều thuốc bổ, là liều ma túy để quên đi sợ hãi, toan tính, so đo hơn thiệt...Một nhóc con LL như tôi thì nghĩ đủ trò tinh nghịch để vui, để làm trò cười cho mọi người. Nhiều trò tinh nghịch bây giờ vẫn nhớ như in: bôi nhọ nồi vào điếu cầy cho mọi người hút nhìn nhau cười, có khi 1 anh hút không biết mang cái miệng nhọ nồi của điếu cầy lệch sang 1 bên đi khắp nơi khắp trốn, thấy người ta cười mà không biết lý do gì cười mình. Gắp đỉa bỏ vào rốn ông cấp dưỡng hơn 50 tuổi trong giờ nghỉ trưa, làm ông sợ lấy súng tí bắn anh bộ đội đứng trước mà dọa :" Mày gỡ ngay con đỉa trên rốn ông ra không ông bắn chết! " Khi dọa thế con đỉa cứ nằm trên rốn ông cấp dưỡng, ông sợ phát khóc, lúc đó mới nghĩ mình nghịch tội nghiệp cho ông quá...Đêm lấy dọc mùng nướng mềm chui vào bụi chờ bộ đội đi họp về quẫy vào chân làm rắn...Tối giả làm khỉ vào bếp ăn vụng, bộ đội rủ nhau đốt đuốc đuổi, lúc đốt đuốc thì KHỈ đã chạy mất từ bao giờ rồi. Ôi, nhiều trò tinh nghịch bộ đội tìm ra thủ phạm đánh những trận như đòn thù. Nhưng người ta bảo tôi GAN CÓC TÍA không bao giờ khóc, cứ đứng cho các anh đánh, không xin, không khóc, không chạy. Nhiều khi người đánh thấy ân hận mà buông tay. Nhưng đã xúc phạm 1 điều gì đó hay nhắc đến 1 điều gì đó đau lòng thì tôi lập tức khóc.
Những trò tinh nghịch của cô bé liên lạc ngày nào mà bộ đội vẫn dùng thơ Tố Hữu để tả :" Cô bé liên lạc, cái xác xinh xinh, cái chân thoăn thoắt, cái đầu nghênh nghênh, không calô đội lệch, miệng thổi sáo vang, chân cô đi dép,  nhẩy nhót ca vang, như con chim chích, bay lượn khắp rừng " . 
Cái thời làm liên lạc cũng chỉ 4 năm rồi được lệnh vào tập trung ở trại TSQ để đi học. Được lênh đi học lúc đấy thấy không có gì sướng hơn. Đang hoàn toàn mù chữ mà được đi học thì là cả một phần thưởng to lớn trong đời.
Ngay lúc đó tôi tưởng tượng lai đám tang cha, rồi đám tang mẹ trong không đầy nửa năm mà ngậm ngùi, khó tả. Mới 3 tuổi mà 2 đám tang ấy cứ thỉnh thoảng lại hiện nguyên hình về với tôi trong giấc mơ đêm, cho đến những năm 82 mới thôi. Nhưng tôi không bao giờ quên cho đến hôm nay...Nhiều khi trí nhớ cũng hành hạ con người ta ghê gớm. Nó tra tấn tâm hồn con người như không có hình thức tra tấn nào ác hơn, dã man hơn...
Nhiều khi rất cần trí nhớ để làm mọi thứ việc, học hành thì tốt, chứ trí nhớ buồn ông Trời cũng nên xóa giúp đi cho...
Nhìn lại cuộc đời trẻ con tôi cảm thấy mình không hề quên điều gì, trừ lời 1 số bài hát thời ấy. Trẻ con ngày nay nhiều trò chơi quá nên rất hay quên. Chắc thời mình ít trò chơi nên nhớ nhiều. Thời đi học, thầy cô, nhà trường dạy mình điều gì thì điều ấy trở thành của mình mãi mãi, không thể quên.
Chắc trí nhớ hồi ấy tốt nên trong trường chúng tôi ( 100 học sinh ) nhiều người học giỏi, hết lớp 10 với huy chương vàng, bạc. Riêng lớp 10 năm 1959 có 11 người thì 4 huy chương vàng (thi lớp 10 toàn 5 điểm ), 4 huy chương bạc ( thi lớp 10 có 2 điểm 4 ). Tôi muốn nói thêm huy chương vàng sau khi trường chấm xong phải gửi lên bộ giáo dục Liên xô duyệt lại xem có xứng đáng điểm 5 không. Tôi phục nhất là điểm 5 môn luận văn LX ( viết toàn bằng tiếng Nga ) của các bạn mình. Xin nói rằng luận văn không những viết, bình luận hay mà còn không được sai lỗi chính tả, kể cả 2 dấu chấm và phẩy nữa. Bài văn không được kém 24 trang giấy vở học sinh. Thế mới khiếp trí nhớ của các bạn ấy. 
Kiểm tra lại trí nhớ thời còn là học sinh chắc còn nhớ khoảng 70% chứ không ít.
Chính nhờ trí nhớ mà sau này tôi làm được nhiều việc với trình độ lớp 7 và một ít vốn tiếng Nga.
Sau 7 năm làm việc tôi chỉ học có 1 tháng toán, lý, hóa rồi thi đỗ bổ túc lớp 10 toán , lý, hóa xong, tôi  được cơ quan cử đi học đại học.
Chia sẻ với mọi người để ai có chuyện gì lúc bé cảm thấy hay hãy nhớ lại và viết cho con, cháu, bạn bè vui, buồn...
Xin cám ơn ai đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !


8 nhận xét:

  1. Trí nhớ chị rất tuyệt! Em phục thật đấy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời ! Em lại còn KHEN bà già lẩn thẩn này nữa chứ ! Cám ơn em ! Gần đây gia đình em đi chơi nhiều, vui vẻ và hạnh phúc quá ! Chào !

      Xóa
  2. Lại được đọc chị! Viết hay lắm chị ơi! Cao niên rồi, nhớ nhớ quên quên là chuyện thường. Nhưng Ngựa em chúa hay quên. Cũng như cụ, cầm chìa khóa xe nơi tay mà bắt con trai tìm cả buổi.
    Vậy là chị có trí nhớ quá tuyệt vời còn gì. Em chúc chị luôn khỏe và vui nhiều.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chào NMCR ! Lâu lắm mới gặp em tại đây, nhớ thế ! Hồi này lẩn thẩn quá rồi, NMCR Muốn tìm dịp nào đó vào thăm em mà cứ nay ốm, mai đau, chán lắm ! Mây hôm nay đau bụng dến múc ngồi viết được vài chữ, chị phải bỏ vội đi nằm. Chán cho cái tuổi của chị quá, em ạ. Mong gặp em ở HN mà cũng chả được. Chúc em mọi sự may mắn ! Chào !

      Xóa
  3. Trí nhớ ngày xưa vẫn tốt! Trí nhớ bây giờ thì ...Eo ôi!!!

    Trả lờiXóa
  4. Quên hết rồi , TM ơi. Muốn viết được 1 chuyện phải cố nhớ lại rồi kiểm tra nhưng người có trong việc đó đúng mới viết. Đang viết dở chỉ gặp 1 - 2 từ mà quên thì đành bỏ đây, bao giờ nghĩ ra mới viết tiếp, nên có khi chỉ 1 chuyện nhỏ mà viết mấy ngày kg xong. Cứ cố viết ba lăng nhang để luyện trí óc, luyện nhớ, luyện tay,luyện lòng kiên nhẫn... Thôi còn cố được đến đau hay đến đấy. Mỗi năm , mỗi tuổi như duổi ta đi !!! Chaof !

    Trả lờiXóa
  5. Nếu không quên đã chẳng được cấp thẻ người cao tuổi.

    Trả lờiXóa
  6. Sung sướng gì khi nhận thẻ người cao tuổi, hả Minh Gương ? Chán mớ đời cho chuyện nhớ nhớ, quên quên. Những chuyện muốn nhớ thì Trời tiếc kg cho, Còn những chuyện muốn quên thì Trời lại mặc kệ mình !!! Khổ thế ! Chào !


    Trả lờiXóa