Du lịch Miền Trung 2012

NỬA THẾ KỶ QUA.



Hôm nay các cháu bước vào kỳ thi quyết định cho 12 năm đèn sách của mình. Ông, bà, cha, mẹ, anh, chị, em, bạn bè, người thân lo sốt vó. Lo nhiều mặt lắm, chủ yếu vẫn là KHĂN GÓI, LỀU CHÕNG đi thi. Nói cho vui chứ các cháu bây giờ đi thi SƯỚNG gấp vạn lần cách đây mới có nửa thế kỷ tôi đi thi,  và gần hơn nữa là sau tôi 2 đứa con tôi đi thi. Chuyện là thế này :

Nhân được giấy báo thi thì trường Bách khoa bắt đầu đi sơ tán tận Lạng Sơn. Một số khóa rời dần lên đó học. Cán bộ, công nhân, viên chức theo sinh viên đi lên đó. Chính vì thế mà nhà trẻ tạm thời đóng cửa ở HN để lên Lạng Sơn theo trường. Gần đến ngày thi mà tôi chưa biết sẽ gửi đứa con gần 3 tuổi của mình cho ai để mà đi thi. Ngày thi càng gần, nỗi lo càng lớn. Chả còn thì giờ, bụng dạ đâu mà nghĩ đến bài vở... Thế là sáng mai đi thi mà vẫn chưa có cách nào giải quyết, chẳng lẽ lại mang con nhỏ vào phòng thi??? Anh bạn cảm thông đến nhà hứa, nếu mai thu xếp được anh ấy sẽ trông con cho mà đi thi. Cũng may mấy hôm trước có anh bạn lên lạng sơn báo cho bố nó là tôi có giấy gọi thi vào Bách khoa ngày ấy, vậy là bố nó cũng về kịp tối hôm trước khi tôi thi. Vào phòng thi tôi chả thấy lo lắng gì lắm, vì mình là cán bộ được cử đi , nếu trượt thì về làm lại chứ chẳng sao cả. Vào bàn được phân công ngồi, tôi nhìn bàn thấy nhiều câu viết linh tinh, trong đó tôi nhớ nhất là HỌC BÁCH KHOA thì :" 5 năm có 9 lần thi, 1 lần đồ án còn gì là XUÂN ". Tôi chả hiểu gì, nhưng nhớ ngay câu này cho đến hôm nay... Thế rồi thi đỗ và kéo 5 năm học ở Lạng Sơn với 3 lần tí chết bom Mỹ ở Lang Sơn, nhà máy đường Vạn Điểm và nhà máy supper phosphat Lâm thao...
 Đến năm con gái đầu đi thi đại học thì mình đã là cán bộ coi thi của trường đại học rồi. Bố nó cũng phải đi coi thi như mình. Thế là con gái 16 tuổi , vừa học xong lớp 10 phải tự đạp xe đến nơi thi 1 mình, sau khi bị sốt xuất huyết nặng... Tôi không còn nhớ sáng hôm ấy con tôi đã được ăn gì trước khi đi thi. Khi thi xong tôi cũng chỉ hỏi con có làm được bài không, chả hỏi gì thêm. Nghe chừng con quá buồn vì sự thờ ơ của mình, nó nói trong giọng đầy nỗi buồn:" Mọi người đi thi thì ông, bà, bố, mẹ đưa đi, đón về...Còn con thì lủi thủi gửi xe vào và dắt xe về, chả có ai hỏi thăm 1 lời "! Nghĩ thương con, nhưng tôi không nói gì và trả lời:" Cảnh nhà mình nó thế "! Tôi thường dạy con phải tự lực hoàn toàn trong mọi việc, nhất là học. Cũng may nó ngoan và rất MÊ học và đọc sách nên kg bao giờ tôi phải nhắc con học mà ngược lại nhắc con:" Khuya rồi, cố làm bài xong mà đi ngủ sớm nhé !"...Và rồi nó cũng đã tốt nghiệp đại học.

Đứa thứ 2 cũng không được chăm sóc hơn chị là bao trong việc đi thi đại học. Học lớp 10 ở Moskva, về vào lớp 12 của VN. Khập khiễng tiếng Việt, khi đi thi thật ra tôi rất lo, nhưng không nói ra...Nó cũng ở tình trạng tự lo đi thi 1 mình...Năm ngoái tôi mới hỏi:" Hồi ấy rồi con lo tự đi thi xa thế ra sao nhỉ, mẹ không còn nhớ nữa..." Nó thản nhiên trả lời, nhà chả ai đưa đi, vậy là thằng LĐ bảo để nó đưa đi thi..." Rồi nó cũng học xong đại học...
Nhìn lại nửa thế kỷ trước, mẹ đi thi đại học, con gái cả, rồi con gái út đi thi đại học đều chả có ai lo, chả ai quan tâm... Thi trước đây là thế, còn bây giờ thì mọi người tự thấy đấy...Mỗi thời một khác...Con người XƯA thường tự lo, con người ngày nay quen DỰA vào người lớn...Không hiểu cải tiến giáo dục sẽ thế nào, chứ tôi thấy ngày càng phức tạp, lôi thôi...Rồi không biết trình độ học của các cháu trong đại học ra sao, nhất là chất lượng để sau ra làm việc. Bây giờ 1 người đi thi là cả nhà, cả họ đi thi...Vậy mà xong đại học các cháu đã ra sao, tự các bạn biết đấy.
Hôm nay ngồi theo dõi các cháu trên VTV, tôi lại nhớ đến thời mình và 2 đứa con đi thi đại học...Chia sẻ suy nghĩ vớ vẩn của mình với mọi người chung quanh cho đỡ BUỒN.
Xin cám ơn những ai đã đọc và nhất là rất cám ơn ai đã chia sẻ!!!
Xin kính chào !

2 nhận xét:

  1. Thời của chúng mình làm gì có học thêm. Làm gì có ai đưa đi thi cho đến con của chúng mình cũng vậy. Cứ tự mà đi thi rồi đến trường xem điểm hoặc chờ thư báo của nhà trường. Bây giờ mới sinh ra đưa đón đông nghìn nghịt. Trời nóng 40 độ c mà phải chờ đợi vất vưởng rõ là khổ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Phú quý sinh lế nghĩa, thật là khủng khiếp , nóng 50 độ ngoài trời mà phải đứng đợi con thi ra để đưa về. May cho chúng mình kg phải VƯỚNG vào chuyện này, chứ nếu chúng mình vướng vào chắc chết rước khi được nhìn thấy con thi ra.May ca, may cá, đời chúng mình giản dị thế mà SƯỚNG !!! Chào !

      Xóa