Du lịch Miền Trung 2012

TSQ. ĐƯỜNG HÀNH QUÂN TỪ VN SANG TQ. ( bài viết cho chuyến tầu vế tuổi thơ, bài 14 )


Hai TSQ Trinh, TN  bây giờ.

Đến bây giờ tôi không thể nhớ được bao nhiêu ngày hành quân đêm. Ngày nghỉ ở đâu đó, tối tiếp tục đi từ cầu Gia Bẩy đến biên giới Bình Tường. Sau cái đêm chúng tôi được ô tô chở đi từ trại TSQ rồi thả xuống cầu Gia Bẩy, chúng tôi không được đi bằng bất kỳ phương tiện nào, ngoài đôi chân bé nhỏ của mình đến Bình Tường. Tôi đã hỏi một số bạn để chính xác xem chúng tôi đi bao đêm, nhưng những người tôi hỏi đều không nhớ Vậy là tôi chỉ nhớ đi cũng lâu và đặc biệt vô cùng vất vả.

Ngày qua ngày chúng tôi tiếp tục lần mò trong đêm tối. Gần sáng trú chân tại 1 bản nào đó tránh bị máy bay Tây oanh tạc. Đêm đêm đoàn TSQ theo nhau hàng một lần mò đến 1 trạm nào đó đã định trước.
Vất vả và khổ nhất là đến nơi đâu trung độ phó, tiểu đội phó phải lo chỗ ăn, ngủ, nghỉ cho các bạn. Lo xong cho các bạn mới được bỏ ba lô xuống tạm nghỉ. Các bạn ngủ yên mình mới được mắc màn ngủ, vì chỗ ngủ ít, nên các bạn mắc màn ngủ xong, còn thừa chỗ nào thì tiểu đội phó mới được mắc màn vào chỗ đó. Sáng phải đi chặt lá ngụy trang ba lô và mũ cho cả tiểu đội, chuẩn bị mọi thứ cho đêm hành quân tiếp.

Hành quân đêm thật tội cho các em bé dưới 10 tuổi. Chúng buồn ngủ, vừa đi vừa ngủ gật, tay nắm áo hay vịn vai người đi trước, chân cứ bước vô thức. Nguyên tác  phải đi cách nhau ít nhất là 1 m, nhưng các em bé rất sợ cái khoảng cách ấy vừa xa lại vừa sợ có gì đó chen vào giữa, nên cứ bám chặt nhau và các chị. Lúc này chiến sĩ văn nghệ, trung đội phó phụ trách văn nghệ phải phát huy hết khả năng của mình để hò, hát, sáng tác những chuyện gì làm trò cười cho mọi người tỉnh ngủ.

Trong tiểu đội TN có chuyện vừa buồn cười, vừa tội,  buồn cười đặc biệt đến nỗi gặp nhau bây giờ các bạn vẫn nhớ và hỏi TN, đó là : 
Đang đi trên bờ ruộng, bỗng nghe ÙM. Tối đen như mực thì tiếng ấy  làm mọi người sợ sởn gai ốc, sợ ai đó bị con gì vồ. TN nghe tiếng kêu thất thanh:
- Ôi! Chị Nga ơi ! Cứu em với !
- Chết rồi, ai kêu cứu đấy ? Sao phải kêu cứu?
TN lập tức nghĩ đến việc con gì VỒ bạn mình nên chân tay run bần bật. Nhớ lại câu chuyện được nghe bộ đội hành quân trong đêm tối kể :" Người đi trước  báo : đằng trước có HỐ, nhưng bạn này người Nghệ an lại nói thành đằng trước có HỔ, vậy là cả đoàn tưởng có hổ bèn lùi lại." Không biết chừng HỔ thật đây - TN nghĩ thế.Tuy vậy vẫn phải cố trấn tĩnh hỏi lại :
- Ai ? Ai làm sao thế ? Làm sao rồi ? Ai kêu đấy ?
- Em, em đây ! Em đây này !
- Em là ai, em nói tên và làm sao, nhanh lên ?
- Em, KA đây chị ơi ! Em ngã rồi ! Tận dưới này này !
- Em ở đâu, nói to để chị xác định em ở đâu, chị chưa xác định được. Mau lên, chị đến đây rồi, đừng sợ nhé ! Dưới này là đâu ?
- Đây, em đây ! Dưới hố ở bờ ruộng !
- Đây là đâu, hú lên chị nghe sẽ biết em ở đâu.Dưới hố chỗ nào ?
- Đây, em đây ! Chị ơi, em đây mà ! Hú ú ú...
Sau khi xác định rõ địa điểm KA ngã, TN lò rò bước xuống ruộng kéo KA lên. Trời ơi, nó ướt như chuột lột mà không phải ướt vì nước mà ướt vì phân. Như TN nói ở bài tập hành quân đêm là dân hay đào hố sâu ngay bờ ruộng  bỏ phân vào đấy.
Lôi được KA lên thì không biết làm cách nào giải quyết cho KA. Cả tiểu đội vừa đi, vừa kêu la :
- Ôi, chị Nga ơi, KA thối quá!!!
- Ôi, thối quá, chúng em không chịu nổi nữa rồi !
Tiếng than phiền làm cho TN rất khổ tâm, vừa để KA bẩn thỉu, vừa làm cho cả tiểu đội khổ. May quá, trong lúc đang nghĩ cách giải quyết, thì trước mặt xuất hiện 1 con suối. Trời cứu ta rồi, may thế, TN nghĩ bụng và lôi KA dìm xuống suối sâu. Tắm rửa xong, TN đưa KA lên thay quần áo. Lại thêm 1 điều may nữa là KA vừa bé, vừa yếu, đêm nào hành quân cũng ngủ gật, nên TN mang hộ ba lô. Nói ba lô chứ trong đó có 1 bộ quần áo, 1 cái màn và 1 chăn đơn, khăn mặt, thuốc đánh răng, bát , đũa ăn cơm và vài đồ chơi lặt vặt của trẻ con. Thế là thay xong quần áo cho KA, rũ vội bộ quần áo bẩn, 2 chị em lần mò chạy hết tốc lực trong đêm tối mịt mù đuổi theo trung đội, vì có ai biết 2 chị em dừng lại ở suối đề tắm giặt đâu.
Có lần họp TSQ, các bạn hỏi :"... Không hiểu chị TN giải quyết trường hợp ấy thế nào nhỉ ? Em quên mất rồi, chỉ nhớ có chuyện ấy, nhưng không biết chi giải quyết ra sao. Chắc chẳng ai quên chuyện ấy cả."
- Thì thế nào nữa ! Lôi tuột KA xuống suối, dìm xuống mấy lần rồi té nước kỳ cọ, giặt quần áo cho KA chứ sao.
- Hì, thối thế mà chị cũng dám kỳ cọ !
- Còn có cách nào khác ???
- Sợ thế !!!
Chuyện này chắc còn in đậm nét của các bạn trong tiểu đội 3 của TN trên đường hành quân đêm. Duy TN nhiều lần họp TSQ dò hỏi tin KA, nhưng tuyệt nhiên bặt tăm.
Quí vị đọc thấy buồn cười, nhưng cũng hiểu được nỗi khổ của TSQ ngày trước. Còn nhiều chuyện buồn cười lắm, nhưng không điển hình như chuyện này miễn kể. Xin cám ơn quí vị đã đọc và comments.
Xin kính chào !

6 nhận xét:

  1. Chuyện rất hay ! Bạn có trí nhớ cực tốt ! Bạn đã hỏi tôi về thời gian chúng ta hành quân từ Trại TSQ đến Mục Nam Quan là bao nhiều ngày đêm ? Tôi quên tịt luôn ! Tuy nhiên tôi không còn nhớ khái niệm gian nan vất vả như bạn . Vì tôi không là phụ trách như bạn. Hành quân đêm buồn ngủ là có, sợ hổ vồ , sợ ma là có . Nhưng đến trạm nghỉ ngơi lại khoái vì được ngủ, được ăn no. Có lần tôi nhớ còn được ăn thịt gà. Nhớ nhất lần đến hang Bắc Sơn, tập trung đông các doàn vui ơi là vui. Rồi cũng chẳng hiểu sao cả đoàn trẻ con lêch tha lếch thếch như thế mà giắt nhau lên đến tận Ải Nam Quan ! Chui qua cái cổng tò vò, sang bên kia ánh sáng đèn chiếu rọi, lính GPQTQ đã niềm nở đón tiếp, dẫn lên cái xe ca đưa tất cả về Bằng Tường ! Tóm lại: hành quân ngày ấy VUI. KHOÁI TỶ. Chỉ ước có phép thần nào đó biến chúng ta trở lại như ...ngày xưa ! Chào !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn anh Calathau trước vì đã đọc và comment. Anh thật lãng mạn quá, còn TN lúc đó sợ lắm, vì cả trun đội gần 40 người lỡ xẩy ra chuyện gì mình cũng có trách nhiệm vào đấy. TN đã viết bài 14, có mấy chi tết mà anh chưa biết, đợi hạ hồi sẽ biết nhé. Chào !

      Xóa
  2. Tôi đã đọc hết cả 14 bài của Bạn. Thu Giang, Q.Trung, T Mai... đã viêt Com, còn tôi định để đọc hêt sẽ viết " cảm tưởng" đầy đủ sau. Hôm nay xin nói ngắn gọn là tôi rất thích nghe chuyện mà bạn đã kể. Rất chân thật, hồn nhiên, sâu sắc.... cách kể dí dòm, hấp dẫn người đoc. Tôi nể phuc trí nhớ của Bạn./
    Tôi định đề nghị Mõ Trưởng Cala bàn với tác giả để có thể trích đăng một số bài trên đình Làng LSQL để cả Làng được đọc dễ dàng, vì không phải ai cũng biết đường đến "nhà" Lưu Tuấn Nga Blog đâu.
    Chúc bạn TN Vui Khỏe.

    Trả lờiXóa
  3. Cám ơn anh Trần Trung Hải. TN nhặt đâu viết đấy, hơn nữa thích dùng những từ XƯA và phải là chuyện thật chứ không bịa và bốc. Vì có ác cảm với Thép mới từ 1955 bịa đặt nên TN rất ghét bịa. Tiểu thuyết là một nhẽ, nhưng chuyện kể lại hoàn toàn khác, vì nó là lích sử. Có điều là khi viết ra TN như đang sống ở lúc đó, mọi hiện tượng và lời nói cứ hiện nguyên hình. Cám ơn các anh đã ưu ái đọc và góp ý. Thế là toàn bộ cả cô Bé liên lạc và TSQ là 25 bài. TN coi đây là luyện óc, luyện mắt, luyện tay và phải cố gắng hết sức, dù có lúc cũng khó khăn về sức khỏe.Một lần nữa cám ơn tất cả các bạn LS-QL đã ưu ái đọc và góp ý chân tình. Chào !

    Trả lờiXóa
  4. Chị Nga ơi, hình như ảnh trên là bạn Trinh lớp 3a đấy. Bạn ấy là quân của Cục Tổ Chức thì phải!

    Trả lờiXóa
  5. Chính thế đấy ST ạ, Trinh là TSQ cục tổ chức Tổng cục chính trịn từ những ngày đầu. Chào em và MK.

    Trả lờiXóa