Du lịch Miền Trung 2012

DIPLOM.



Đến ngày đem chuông đi đánh lưng người thì đội múa của XND cũng đã hoàn thành, chỉ tiếc không có gậy để có điệu múa sạp mà người LX lúc đó rất thích và khâm phục không được thực hiện. Người LX lúc đó thích điệu múa sạp vì nó không những sôi nổi, tình cảm mà đặc biệt là múa thế mà không BỊ KẸP CHÂN vào 2 chiếc gậy. Còn múa nón thì nón và áo dài không những đẹp mà còn  là 2 thứ độc đáo của VN trên thế giới,  các cô gái múa xinh đẹp và yểu điệu, tha thướt trông rất MÊ. Các cháu thợ dệt non trẻ của XND không ngoại lệ. Trang điểm xong các cháu chẳng khác những nghệ sĩ múa chuyên nghiệp, nhưng khác với họ là chúng rất trẻ, đẹp, chỉ trên, dưới 20 tuổi.

Gặp TGĐ, tôi không vòng vo mà yêu cầu ngay ông phải quyết định cho 1 ôtô riêng đưa đi thi, không được dùng phương tiện công cộng.
 - Natasa, chị có biết yêu cầu của chị quá cao đối với nhà máy không? Phương tiện công cộng rẻ gấp chục lần so với thuê ôtô riêng. Thật sa hoa và lãng phí. Từ khi nhà máy thành lập không bao giờ được thưởng, vì chỉ không bị khiển trách là may, nên chúng tôi không có tiền tiêu vào những khoản không cần thiết như chị nói.
- Tôi biết mình nói gì và tất nhiên nắm rất rõ lịch sử XND và hoàn cảnh hiện nay XND phải tiết kiệm như thế nào. Nhưng tôi không đảm bảo an toàn khi các cháu đi bằng phương tiện công cộng. Xểnh ra các cháu vào siêu thị hay lớ ngớ đâu đó, tôi không quản lí được, mất quân tôi nói thế nào ? Mà tôi biết chắc chắn ông sẽ cử tôi đưa các cháu đi, nếu không cho thuê ôtô riêng đưa các cháu đi thì tôi xin phép ở nhà.
- Chị đã kiên quyết yêu cầu và đã nghĩ thấu đáo thế, tôi đành vì danh dự của XND mà đồng ý. Song tôi nhắc lại thỏa thuận trước đây của chúng ta là các cháu phải mang được GIẤY KHEN ( похвальная грамота ) về cho XND.
- Tôi đảm bảo chắc chắn điều này, ông cứ chờ đấy !

Vậy là chúng tôi đến ngày đi thi được ôtô riêng đưa đi đến nơi, về đến trốn an toàn.
Đến nơi tổ chức festival tôi dặn các cháu cứ tập trung tại nơi tiếp đón, không được đi đâu sợ lạc. Các cháu phải nghỉ ngơi, ổn định tinh thần,  thể xác thoải mái trước khi biểu diễn. Riêng tôi đi gặp ban tổ chức để đăng ký tiết mục và xem sân khấu ra sao. Đăng ký tiết mục thì họ chấp nhận đơn ca tự đệm gitar và múa nón vì quá nhiều tiết mục dự thi, còn dành thời gian cho các đơn vị khác. Tôi đành chấp nhận và đi xem sân khấu. Nhìn thấy sân khấu quá rộng so với nơi các cháu tập ở XND, tôi choáng vì nếu to như thế, các cháu vào, ra sân khấu không kịp và lỡ nhạc rất nhiều, khoảng 3 lần so với nơi tập hàng ngày. Tôi đề nghị chị phụ trách chương trình cho các cháu tập lại trên sân khấu này với lý do trên, chị ấy đồng ý ngay và hợp tác với tôi chấn chỉnh tập lại và khớp với nhạc sao cho phù hợp.

Ngoài kế hoạch của chúng tôi là phải tập lại trên sân khấu rộng lớn, không quen, tôi phải động viên các cháu vì danh dự của XND hãy tập trung nỗ lực hết sức mình và bằng bất ký giá nào phải giành được  GIẤY KHEN mà TGĐ và cả XND mong chờ. May sao qua thời gian luyện tập ở nhà , tất cả các cháu đã hiểu, thông cảm cho tôi nên quyết tâm chả khác gì tôi. Tập lại các cháu không 1 lời phản đối những uốn nắn của tôi và chị phụ trách chương trình. Khi tập đã xong, các cháu mệt lử, lại cộng đói từ trưa, các cháu ăn qua loa gì rồi vui vẻ nghỉ chờ đợi đến lúc biểu diễn...

Tiếng vỗ tay vang lên rầm rộ, kéo rất dài. Tôi mừng là tiết mục đã được hưởng ứng đặc biệt. Tiết mục đơn ca cũng được hoan hô nhiệt liệt không kém, vì cháu T vừa hát lại vừa đệm gitar, hát tiếng Nga rất chuẩn và hay. Cháu hát bài của Alla Pugatriôva gần giống bà , lúc đó người LX đang rất hâm mộ bà, bài " Hãy mang em đi theo với  ( " Возьми меня с собой " ) . Sau 2 tiết mục của các cô gái VN, mọi người đứng dậy hoan hô rầm rộ và mãi mới thôi. Tôi mừng khôn xiết và tất nhiên cũng vỗ tay như họ.

Kết thúc, ban tổ chức gọi chúng tôi lên nhận DIPLOM ( bằng danh dự ). Thật ngoài sự mong đợi của chúng tôi. Ông PTGĐ đưa đoàn đi biểu diễn vui mừng không xiết, ông lại chơi với tôi tiếng Nga xem tôi có hiểu sự khác nhau giữa 2 từ giấy khen và bằng danh dự ( похвальная грамота и диплом ) không.Tất nhiên tôi giải thích cho ông là 2 từ này khác nhau rất xa. Ông khen thế là tôi đã là người Nga thực thụ nên mới hiểu được như vậy. Nhưng tôi nói, chúng tôi, những người được học chính thức ở mái trường Xô Viết không ai là không biết phân biệt 2 từ này. Ông khen chúng tôi là những con người khá hiểu biết...

Trên đường về khuya, các cháu mệt, ngủ gà, ngủ gật.  Còn tôi và ông PTGĐ vẫn trao đổi nhiều về đủ thứ việc phải làm tiếp tục...Nhưng thỉnh thoảng ông lại nhắc :" Tôi rất mừng hôm nay chúng ta nhận được DIPLOM, diplom, chị hiểu được không, đ/c TGĐ sẽ vui mừng đến cỡ nào." Riêng tôi lại nghĩ làm sao thưởng cho các cháu món quà ý nghĩa và phải là nhớ đời chứ không phải thường TIỀN. Nếu XND có phòng truyền thống chắc còn giữ diplom này vì nó là diplom đầu tiên mà XND nhận được từ khi thành lập.

Bài dài rồi, hẹn sẽ viết tiếp phần thưởng sau khi nhận diplom cho các cháu.
Xin chân thành cám ơn các vị đã đọc và góp ý. 
Xin kính chào !

2 nhận xét: