Xin lỗi anh Đặng Việt Hùng, chả lẽ tôi lấy đầu đề của anh trong blog là KHÔNG THỂ QUÊN, nên tôi đáp lại những gì anh đã nhã ý nhắc tôi và tất cả mọi người, thế hệ con em chúng ta ngày nay và mai sau đừng bao giờ quên mối thù mà nhà cầm quyền TQ đã gây ra cho dân tộc ta năm 1979. Chị Nguyệt Ánh cũng đã có lần nhắc lại cho mọi người trong blog của mình ngày 17/2/1979 rồi. Tôi kể lại để anh và tất cả mọi người biết lúc đó chúng tôi ra sao nhé:
Năm 1979 khi tôi đang thỉnh giảng ở trường đại học Tây Nguyên thì nghe tin TQ đánh sang phía Bắc nước ta. Cả trường đại học Tây nguyên sôi sục căm thù, cán bộ giảng dạy và sinh viên viết đơn tình nguyện xin gác lại việc dạy và học để sẵn sàng RA CHIẾN TRƯỜNG CHỐNG QUÂN XÂM LƯỢC TQ. Tôi nóng lòng nhưng thời hạn thỉnh giảng còn lại ít, biết sắp ra HN, tôi tìm gặp ông Trần Viết Theo, ty trưởng ty nông nghiệp Đắk Lắk thời kỳ chống Mỹ, gửi 2 đứa con cho ông để về nhập ngũ, nếu tôi không trở về nhờ ông và các em nuôi 2 đứa con tôi. Ông và các em (11 con ông ) sẵn sàng giúp tôi việc đó.
Nếu lúc đó anh ở VN thì sẽ chứng kiến tận mắt lòng sục sôi, căm thù bọn Tầu đến mức nào. Cũng chả khác gì thời kỳ chống Mỹ, cứu nước, nhiều người đã lấy máu viết đơn xin nhập ngũ để trả thù cho hàng loạt dân lành trên Việt Bắc chết oan và hàng bao nhiêu bản làng mà cả rừng lính Tầu tràn sang chém giết dân lành, đốt phá bản làng tan hoang...
Xong việc thỉnh giảng ở đại học Tây Nguyên ra HN tôi được bạn bè cho biết lính Tầu đã san bằng một số nơi trước đây tôi đã từng học ở đó, hơn nữa một số người quen và bạn bè tôi (kể cả bạn cùng lớp) đã bị giết hại...
Vậy xin hỏi anh, liệu tôi có thể quên ? Mối thù khắc cốt, ghi xương đối với dân tộc, Tổ Quốc ta liệu có thể quên ? Không và không bao giờ, sống để bụng và nhắc lại cho những ai muốn hoặc đã quên và các con cháu mai sau hãy ghi lòng tạc dạ mối thù này, còn chết tôi sẽ mang theo !!!
Năm 2009 TSQ do anh Đinh Bá Trụ làm trưởng đoàn nhận lời mời của trường Quế Lâm sang đó mấy ngày . Chúng tôi được họ chia nhau ra phỏng vấn từng người. Tôi cũng được 1 nhà báo phỏng vấn, tôi không quan tâm nên không hỏi nhà báo bất cứ điều gì, mà chỉ trả lời họ hỏi :
- Xin hỏi chị có biết tiếng TQ không ?
- Tôi chỉ biết tiếng Nga, không biết tiếng TQ .
- Vì sao ?
- Vì lúc đó tôi mới học lớp 3, mà học cấp 2 tức là lớp 5 mới được học ngoại ngữ. Trong khi đang học lớp 3 thì tôi cùng 99 bạn được Bác cử sang LX học, tức là năm 1954.
- Sao chị và các bạn được sang LX sớm thế ?
- Chúng tôi sang TQ học để tránh bom đạn của Pháp. Nghĩa là ở NHỜ đất TQ để học tập cho khỏi chết vì bom đạn của Pháp. Còn chúng tôi học toàn thầy, cô giáo VN dạy. Ban giám hiệu cũng toàn người VN. Chỉ có duy nhất cấp dưỡng là người TQ. Còn vì sao chỉ có 100 ư ? Vì chúng tôi là những con các nhà CM VN đã hy sinh và con các thứ, bộ trưởng, các vị lãnh đạo của nước VNDCCH. chứ không phải những trẻ nhặt , cầu bơ, cầu bất ngoài đường như các vị đã tưởng.
- Vậy là bây giờ chúng tôi đã rõ các vị không phải là những trẻ con " khuân nản" mà được TQ dạy dỗ tại đây nay trở thành các vị lãnh đạo nhà nước?
- Không hề có chuyện đó. Tôi không biết tiếng TQ ai nói sao, nhưng cả những người đã học tại đây cho đến ngày giải tán trường và cả chúng tôi không hề có ai NHẶT được mà lại sang đây học, rồi trở về làm lãnh đạo nước tôi đâu.Nếu ông để ý xem danh sách các vị lãnh đạo hiện nay thì hầu hết học ở LX và các nước khác về chứ không phải chỉ ở TQ.
Khá nhiều câu hỏi XỎ mà tôi quên rồi, chỉ còn nhớ những câu chính như tôi trình bầy ở trên thôi.
Anh ĐVH có thấy họ định LÀM NHỤC ta là họ đã đào tạo những THẰNG ĂN MÀY trở thành những người lãnh đạo nước ta không ? Vậy thì sao tôi có thể trọng họ được. Chuyện to như Hoàng sa, Trường sa, tôi không dám động tới. Nhưng nếu giờ này ở VN anh sẽ biết thêm được bọn Tàu đã làm hại nông nghiệp VN, từ việc mua đỉa, mua khoai, mua chuối... với giá cao, khi dân gom lại chúng bỏ mặc họ để thối. Đồ chơi trẻ con toàn nhiễm chất độc, đặc biệt là chì. Thôi nói chuyện này thì chẳng bao giờ kết thúc...Vì nay chúng QUYẾT GIẾT hại chúng ta trên mọi mặt trận chứ không phải như năm 1979 đâu, mà chúng giết hại hàng loạt dân ta bằng mọi cách, TIÊU DIỆT dân ta từ từ bằng mọi thủ đoạn...
Xin cám ơn anh ĐVH nơi xa Tổ Quốc hàng chục vạn dặm vẫn nhắc cho những người ở Quê hương nhớ lấy mối thù này. Nhờ có bài của anh, tôi có dịp nhắc lại mối THÙ này...
TÔI KHÔNG VÀ KHÔNG THỂ QUÊN, KHÔNG BAO GIỜ !!!!!
Bài sau tôi sẽ nhắc mọi người nhớ đến mối thù với ĐẾ QUỐC MỸ.
Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !
0 nhận xét:
Đăng nhận xét