Du lịch Miền Trung 2012

TÔI RẤT NHỚ VÀ VIẾT LẠI.(2)




Mối thù với đế quốc Mỹ thì tôi không những rất nhớ mà thường xuyên nhắc lại cho con, cháu và những người thân , quen. Tôi không thể quên những ngày đầu như vụ thảm sát Sơn Mỹ mà ngay bản thân cựu lính Mỹ còn nhắc lại với sự sợ hãi rùng mình khi thấy đàn bà, con trẻ bị giết...Rồi chúng cùng bọn Păk Chung Hi mổ bụng, moi gan nhắm rượu những người chúng bắt được mà gọi là  VIỆT CỒNG. Tôi đã xem những ảnh mà chính bọn Mỹ chụp lại từ hồi đó. Chúng giết hàng loạt dân vô tội không biết ghê tay. Tội ác của chúng làm sao kể hết ??? Trời chu đất diệt hết bọn chúng đi !!!!! Đó là tội ác vào những năm trước 1964. Còn từ 8/ 1964 chúng đánh ra miền Bắc thì tội ác  còn chất cao hơn núi.

Thanh niên viết đơn tình nguyện, ban tuyển quân không duyệt kịp. Từ năm 1965 đến năm 1967, 2 đứa cháu tôi vừa tốt nghiệp lớp 10, mới 17 tuổi cũng xung phong đi bộ đội, hơn nữa 2 đứa cháu này lại học giỏi, thi thừa điểm đi học nước ngoài. Rồi ngày chiến thắng chúng không trở về, mấy năm sau khi hòa bình lập lại anh, chị tôi nhân được giấy báo tử. Theo ngày tháng ghi trong giấy báo tử thì chúng đều hy sinh trước năm 20 tuổi.

Năm 1965 tôi vào đại học, trường ĐHBK sơ tán lên Lạng Sơn, tôi có dịp đi lại nhiều nơi và nhất là thực tập ở nhiều nhà máy. Khắp nơi tôi đến hay đi qua đều bị bom đạn tàn phá tan hoang. Cuộc đời sinh viên 5 năm mà 3 lần suýt chết. Có anh thi vào đại học BK,  khoa tôi, trên đường đi tập trung cũng bị bom chết. Năm 1972, trường ĐHBK sơ tán Hà Bắc. Lệnh để bảo vệ tính mạng cho mọi người, toàn bộ cán bộ, công nhân viên và sinh viên phải sơ tán. Chỉ có những trường hợp cần thiết như các đề tài đến ngày hoàn thành, kết thúc mới được về HN, nếu không về thì mất công toi 3 tháng, 6 tháng, 9 tháng, thậm chí 1 năm lao động, theo dõi, điện, hóa chất dùng trong thời gian đó, thiệt hại không biết đâu mà kể, còn chậm tốc độ của đề tài nữa chứ. Tôi cũng không nằm ngoài những người này. Vậy là con mới 2 tuổi, tôi mang về HN để kết thúc đề tài 6 tháng của mình.

Vụ Điện biên phủ trên không nổi tiếng thế giới 12 ngày đêm thì 2 mẹ con tôi ở 1/3. Bọn Mỹ đêm nào cũng rải bom từ tối đến sáng, ban ngày chúng nghỉ. Pháo hoa của ta bắn kỷ niệm các ngày lễ còn thua xa máy bay Mỹ ném bom rải thảm hồi ấy. Cả bầu trời HN rực lửa. Ôm con trong hầm tôi nghĩ chắc không qua khỏi những trận bão bom này.
Hai mẹ con tôi hút chết ngay ngày đầu tiên chúng thả bom HN. May sao hôm ấy tự dưng tôi lại chuyển hầm sang hầm khác sau 1 trận bom đầu tiên. Sáng về qua chiếc hầm trú ban đầu thì nó đã sập. Có anh bộ đội người Hà Bắc, chiến đấu tại chiến trường B, được bầu là dũng sĩ diệt Mỹ, được thưởng phép về thăm mẹ. Khi qua trường ĐHBK nghỉ lại với người quen không may bị bom chết ngay trong nhà 19. Trước mắt tôi hôm đó gần chục người chết bom. Sau 4 ngày ném bom rải thảm của Mỹ và cũng đã hoàn thành tổng kết đề tài, mẹ con  tôi rời HN. Nhưng không may trong thời gian về HN làm việc con tôi bị mèo dại cào, nên phải tiêm trừ dại. Ngày 26/12/1972 tôi đèo con từ Hà Bắc về HN để tiêm phát thuốc dại cuối cùng thì:

Hà nội ơi, đau thương bao trùm khắp nơi. Đâu đâu cũng kèn, trống đám ma. Dọc đường phố Khâm Thiên 2 bên thềm người đắp chiếu nằm la liệt, vì chưa có ai về nhận xác họ. Ai biết để mà về nhận xác họ chứ ? Chính họ tưởng ngày 25/12 là lễ Giáng sinh, chắc Mỹ sẽ không ném bom nên họ về mua gạo theo sổ kẻo cuối tháng hết hạn, hơn nữa ở nơi sơ tán cũng hết gạo ăn. Mà những ngày trước đây chúng toàn ném bom ban đêm chứ có ném bom ban ngày đâu. Vậy là cả phố Khâm thiên bị B52 rải thảm, hầu như chẳng còn ai. Bọn đế quốc Mỹ đã thề đưa VN về thời kỳ đồ đá mà. Tất nhiên lời thề của chúng nước VNDCCH không cho chúng thực hiện. Song tổn thất thật là  VÔ CÙNG LỚN.

Bệnh viện chúng cũng không tha. Qua BV Bạch Mai thật là 1 thảm cảnh mà bây giờ viết lại tôi vẫn thấy lạnh người và rưng rưng nước mắt. (viết đến đây, thật lòng anh ĐVH ơi, tôi không thể viết tiếp)...

Hôm nay bình tĩnh lại, tôi viết tiếp thảm cảnh ở BV Bạch Mai. Nếu mọi người ai cũng như tôi nhìn thấy cảnh đau thương này, chắc không thể không khóc ( khóc là khóc to, chứ không phải rơi nước mắt). Tôi gào thét như một con ĐIÊN tại nơi đây, khi những người chết được đắp mỗi người 1 tấm vải giải giường trắng, giữa cổng chính họ làm tạm 1 đài tưởng niệm cũng bằng khăn trắng, quanh khu nát đổ là 1 số người dùng cuốc, xẻng hay thậm chí bàn tay mình bới những đống đổ nát, trong đó có những hầm các bác sĩ, nhân viên y tế đang mổ cấp cứu mà hầm sập, tiếng kêu cứu vang từ đó lên... Tôi vội quay xe lại trường BK đón con đi tiêm, không dám đứng thêm 1 giây nào vì sợ mình không chịu nổi sẽ gục tại chỗ.

Đưa con đi tiêm từ BK đến phố Bà Triệu chỉ khoảng 20 phút, vậy mà tôi đi hơn 2 tiếng chưa đến nơi, vì đi ngả nào, ngõ nào, phố nào cũng nghe kèn, trống đám ma. Mà bệnh dại lại kiêng đám ma, cho nên phải tránh. Chắc buổi trưa nghỉ nên tôi tìm được 1 ngõ nhỏ bé, lách đến nơi tiêm phòng bệnh dại tiêm cho con. Tiêm xong tôi đạp thẳng lên Hà Bắc, không quay trở lại trường Bách khoa nữa, vì sợ bọn Mỹ lại ném bom như ngày 25/12. Con tôi  mới 2 tuổi đã nhận biết tiếng máy bay của Mỹ. Đi đường nghe tiếng máy bay, ngồi sau lưng nó hét :" Mẹ ơi, éc 11 đấy ( F 111), xuống hầm đi ". F111 thường đi trước, sau đó B52 đi sau và hàng loạt bom rải thảm nổ. Cứ thế 4 ngày trước con tôi đã chứng kiến và đã khiếp sợ cũng đã nhớ đến nỗi nghe thấy F111 là gọi mẹ xuống hầm...

Ai đã nhìn thấy cảnh HN mà dân ta thường nói : " Thăng Long phi chiến địa " thì thật sai lầm to. Khâm Thiên và một số nơi, thậm chí BV Bạch Mai và trường đại học Bách khoa cũng bị tan hoang. Khắp nơi không còn nơi nào nguyên vẹn. Vậy thì làm sao mà gọi là THĂNG LONG PHI CHIẾN ĐỊA được. Tổn thất - cái giá phải trả cho KHÔNG CÓ GÌ QUÍ HƠN ĐỘC LẬP, TỰ DO là không thể đo đếm...

Sau năm 1975 tôi mới dám nói với bạn bè mình là:
- Bây giờ mới biết chúng mình còn sống.

Anh Đặng Việt Hùng quí mến, nơi ấy anh có thể tưởng tượng được những gì tận mắt tôi thấy, liệu CÓ THỂ QUÊN ? Nó đau đớn lắm, anh có biết không ? Trong 2 cuộc chiến tranh chống ngọai xâm + với chống quân xâm lược TQ, Tổ quốc ta, nhân dân ta và bản thân cha, mẹ, họ hàng nhà tôi đã mất mát bao nhiêu - không thể đo đếm ! Ôi, mối thù này làm sao có thể đội TRỜI chung được đây ? Tôi xin lỗi anh, vì đọc bài của anh tôi thấy như 1 mũi tên đâm thẳng vào trung tâm tim tôi đang chảy máu tươi, nên viết lung tung một chút để chia sẻ nỗi đau truyền kiếp này với anh.  Mong anh lượng thứ.

Xin cám ơn các quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !





0 nhận xét:

Đăng nhận xét