Đã mấy năm nay LBNga không còn kỷ niệm CMTM nữa, nhưng chúng tôi vẫn cứ tổ chức kỷ niệm, vì chúng tôi vẫn biết ơn nhờ có CMTM chúng tôi mới có được những ngày ăn học trên đất nước Xô Viết từ năm 1954. Là những người mang ơn nặng của CMTM chúng tôi không thể không họp mặt để ôn lại những kỷ niệm xưa.
Tuy chúng tôi tổ chức nhỏ ở gia đình, nhưng vẫn mang đầy ý nghĩa tôn trọng và biết ơn của mình với ngày trọng đại này. Nhờ có CMTM chúng tôi mới trưởng thành như ngày nay, tuy cả lớp chỉ còn TSKH Tạ Thúy Lan làm việc, tất cả chúng tôi đã về hưu, nhưng cứ nói đến LX là chúng tôi lại thấy như mình đang sống lại cái thời mới trên, dưới 10 tuổi hàng sáng xách cặp đến trường cùng ngồi học với các bạn LX, chủ yếu là các bạn Nga (Moskva), một Nga, một Việt ngồi bên nhau trên 1 bàn, ghế dưới mái trường Xô Viết còn khiêm tốn, sau Đại chiến thứ 2 mới chưa đầy chục năm.Tuổi thơ của chúng tôi lớn lên dưới bầu trời Xô Viết, được thầy, cô giáo người Nga nuôi nấng, dậy dỗ lớn khôn hàng ngày. Chăm lo cho chúng tôi tất cả mọi mặt bằng tấm lòng của những người cha, người mẹ với các con.
Chúng tôi họp nhau không nói xa xôi đâu đâu mà chỉ nhắc đến các thầy cô giáo và các bảo mẫu đã dạy dỗ, chăm sóc chúng tôi tận tình trong những ngày xa nhà, xa nước. Chúng tôi nhắc những kỷ niệm xưa và đều tỏ lòng biết ơn tất cả những người đã giúp đỡ, chăm sóc chúng tôi trong những năm học ở Moskva, tất cả những người đã chăm sóc chúng tôi thời đó, dù là ông gác cổng, bà dọn vệ sinh, chị y tá, bác sĩ, cấp dưỡng, bảo mẫu... cho đến những thầy cô dạy ngoại khóa...Ai ai cũng đem hết lòng mình ra để chăm sóc, dạy dỗ chúng tôi trên cương vị của mình...
Họp nhau chỉ để nhắc lai những kỷ niệm, nói lên lòng biết ơn của tất cả chúng tôi với LX trước đây và Liên Bang Nga ngày nay, hay nói cách khác là với tất cả các nước liên bang cộng hòa XHCN thuộc LX lúc bấy giờ.
Chúng tôi cám ơn LX đã cho chúng tôi được có những kiến thức để phục vụ TQ VN của chúng tôi. Nói cách khác LX đã dạy cho chúng tôi trở thành MỘT CON NGƯỜI với đúng nghĩa của nó. Tất cả chúng tôi đều tự hào là được giáo dục ở LX từ những ngày ấy. Một lần nữa tất cả chúng tôi đều VÔ CÙNG CÁM ƠN tất cả những gì LX cho chúng tôi thời ấy. Chúng tôi không phải ai cũng thành ông nọ, bà kia, nhưng chúng tôi đều tự hào chúng tôi đều đã trở thành một con NGƯỜI thật sự.
Chỉ thế thôi, chúng tôi ai cũng mong đất nước Nga và tất cả các nước thuộc LX trước đây HÒA BÌNH, thịnh vượng và mãi mãi hùng cường.
Xin kính chào !
Dưới đây là những học sinh lớp 2 của chúng tôi ngày ấy:
Lớp 2 ít người đến thế?
Trả lờiXóaChỉ có 11 người thôi TM ạ. Con trai thì thật hiếm, mỗi Tô Quang Thịnh, Đỗ Trọng Thiều vắng không lý do, Lê Đoạn Yên đi hiều, còn Nguyễn Ngọc Điểm về quê vợ có việc. Dương thị Quỳnh cũng vắng kg lý dô. Hiếm hoi quá ! Chào !
Xóa