Du lịch Miền Trung 2012

PHẦN THƯỞNG.




Sau khi đội văn nghệ của XND nhận diplom, tôi được TGD triệu lên gặp ông. Cũng không quanh co, ông hỏi ngay tôi:
- Các cháu thợ dệt VN sau khi nhận diplom nói gì ?
- Các cháu không nói gì, chúng trở lại làm việc theo ca bình thường.
- Thế thì tốt. Còn riêng chị nghĩ gì ?
-  Tôi nghĩ phải cho các cháu 1 phần thưởng xứng đáng với công sức của chúng, tất nhiên không phải là  TIỀN THUỞNG  bình thường, mà phải thưởng đặc biệt cho các cháu nhớ đời.
- Ôi, sao chị yêu cầu cao thế ?
- Tôi vốn là người thường nhìn lên cao mà ! Cho nên tôi cũng thích các cháu được thưởng gì cao một chút ( чуть-чуть ).
- Nghĩa là thế nào, chị nói đi.
- Tôi biết hàng năm trong các XN LX thường tổ chức cho công nhân hoàn thành kế hoạch được đi tham quan các nơi trên đất Xô Viết, vậy ông cho các cháu này đi 1 chuyến, được không?
- Đúng là chị, Natasa ! Chị lúc nào cũng làm tôi ngạc nhiên với suy nghĩ của mình. Quả thật đây là một phần thưởng NHỚ ĐỜI như chị nói, nhưng đi đâu đó không xa lắm mà lại rất hay - đó là 1 chuyến đi Moskva nhé !
- Không, thưa ông TGĐ kính mến !
- Thế chị muốn cho các cháu đi đâu, nếu không phải Moskva ?
- Các cháu này hầu hết không lạ gì Moskva, vì các cháu đã xin vida tự rủ nhau đi trong những ngày nghỉ ca rồi, thậm chí có cháu còn đi mấy lần. Đi đâu xa xa 1 chút và hơn nữa đặc biệt 1 chút.
- Thế thì đi Kavkaz nhé ! Kavkaz cũng đẹp và theo ý chị cũng xa xa một chút đấy !
- Không được, thưa ông. Tôi nghĩ Kavkaz là nơi núi rừng, các cháu ở VN không lạ gì. Ông nên cho các cháu đi đâu đó hiện đại 1 chút, Âu một chút và tất nhiên cũng là những nơi có chiến công lịch sử trong ĐẠI CHIẾN THỨ II, để các cháu hiểu thêm về  ĐẤT NƯỚC VÀ CON NGƯỜI XÔ VIẾT.
- Chị ghê thật đấy, Natasa. Đúng là chị bao giờ cũng đòi hỏi quá cao ! Đi Leningrad nhé !
- Vâng, thưa ông, nhưng cũng không phải Leningrad.
- Vậy thì đi đâu ?
- Đi Brest, Belarus, 3 nước vùng biển Baltich: Litva, Latvi và Estonia.
- Trời ơi, Natasa, chị một lần nữa làm tôi vô cùng ngạc nhiên. Chị biết đi thế tốn thế nào không ?
- Tôi biết tốn, thế mới gọi là thưởng chứ nếu đi mấy nơi như ông nêu thì chẳng thà thưởng bằng tiền còn hơn phải nghĩ và tổ chức đi làm gì.
- Chị có biết là những nơi chị nói chúng tôi cũng chả bao giờ mơ tới, đừng nói là đi. Vừa tốn, vừa ai quản lí các cháu được, những nơi đó là biên giới với Balan, lỡ các cháu trốn thì sao ?
- Tôi chắc chắn các cháu không trốn. Còn người LX ở đây lúc nào đi tham quan chả được, các cháu VN chỉ có 5 năm làm việc tại đây, nếu không cho các cháu đi, sau khi làm việc chưa biết có dịp nào mới đi được. Mà năm nào công nhân xuất sắc cũng được cho vé đi nghỉ các nơi cơ mà. Công đoàn chỉ chi thêm một chút là các cháu VN được đi 1 chuyến để đời.
- Chị đã kiên quyết thế, để tôi bàn thêm với chủ tịch công đoàn và thông báo lại kết quả cho chị sau. Nhưng nếu được đi, ai phụ trách các cháu đây ? Chị có dám nhận không ?
-Thì tôi nhận cũng được...

Một hôm họp phiên dịch và đội trưởng, ông PTGĐ thông báo về việc thưởng cho một số cháu tham gia thi ở festival Ростов-на-Дону. Phần thưởng là một chuyến đi  Brest, Belarus, Estonia, Latvi và Litva. Tôi mừng tí reo lên. Song có chấn tĩnh lại, tôi làm như không biết hỏi lại ông PTGĐ...
- Chị LTN hỏi lại đúng đấy. Phần thưởng này rất xứng đáng, vì hôm đi thi có rất nhiều sinh viên các nước học tại Ротов-на-Дону tham gia, nhưng chỉ có đoàn ta được diplom, cho nên TGĐ và chủ tịch công đoàn quyết định thưởng cho các cháu 1 chuyến đi tham quan xứng đáng. Các đ/c có thấy xứng đáng không ?
 Chị P. nói ngay:
- Quá xứng đáng ! Tôi hoan hô nhà máy và công đoàn đã thưởng cho các cháu chuyến đi này. Nhưng xin hỏi ai đưa các cháu đi, vì đi xa, nhưng phải biết quản lý và đặc biệt phải biết dịch khi đến các nơi lịch sử ! Còn trong các trường hợp cần như cấp cứu chẳng hạn
- Tất nhiên XND , TGĐ và chủ tịch công đoàn nhất trí cử chị LTN làm trưởng đoàn ! Có ai thắc mắc không ?
Mọi người ngồi im. Chị P hỏi thì thầm :
- Cụ có đi được không, nếu không đi được thì từ chối kẻo mất 1 đứa thì cụ chết. Bọn này là củi mục ( dễ bảo, nhưng bướng lắm) mà khó cháy lắm đấy, thấy khó quá từ chối đi. Nếu cử tao thì tao hàng ngay !
- Tôi đồng ý đưa các cháu đi.

Thế là cô cháu tôi được 1 chuyến thăm quan nhớ đời thật. Riêng tôi thấy mừng khi một số cháu đã làm rạng rỡ cho con gái VN, không những làm việc giỏi mà văn nghệ cũng rất khá.

Lại hết 1 chuyện ngắn vui vui mà chưa ai biết, nay kể lại để quí vị biết người VN ở bất kỳ đâu, nếu cố gắng việc gì cũng làm được và chắc chắn không thua kém ai.
Xin cám ơn quí vị đã đọc và góp ý.
Xin kính chào !


 

0 nhận xét:

Đăng nhận xét